Trong lòng Ngụy Kiến Quân liên tục kêu khổ, anh ta sao biết cái gì là gan ngỗng chứ, nếu như là tiếng Anh thì còn hiểu một tí, ít nhất cũng có thể đọc được.
Nhưng tiếng Pháp thì tèo rồi, một chữ cũng không biết.
Có điều nhiều người đang nhìn anh ta như vậy, anh ta cũng không thể để lộ ra.
Ngụy Kiến Quân làm bộ làm tịch khoa tay mua chân với nhân viên phục vụ, sau đó dùng tay chỉ món trên thực đơn để gọi, gọi mấy món xong, nhân viên phục vụ cũng ghi lại.
Sau đó, Ngụy Kiến Quân đóng thực đơn lại, nói.
"Cứ vậy đã, một tí nữa món được bưng lên xem hương vị thế nào lại gọi tiếp".
Ngụy Kiến Quân không dám làm loạn, nhỡ may gọi một đống món xào, thì đúng là ngượng chín mặt? Cứ để bọn họ lên món rồi tính sau.
Nhân viên phục vụ nhận lại thực đơn xong liền đưa cho Tần Lâm ở bên cạnh, hỏi anh xem có muốn gọi thêm món nào không.
Ngụy Kiến Quân lạnh lùng hừ một tiếng: "Không cần đưa anh ta xem, anh ta không hiểu tiếng Pháp, lại chọn bừa ấy mà".
Tần Lâm không quan tâm đến anh ta, nhận thực đơn, xong hỏi Vương Đông Tuyết.
"Muốn ăn gì? Buổi trưa vừa ăn steak xong, còn muốn ăn nữa không?"
Bạn bè nghe xong lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ồ, Đông Tuyết bây giờ cũng kinh nhỉ, bữa nào cũng ăn đồ Tây? Buổi trưa cũng vừa ăn steak xong?"
"He he, bây giờ món steak ở đâu chẳng có, rất nhiều tiệm ăn nhanh cũng có món này, có điều đều không chính tông, nhưng rất rẻ có mười mấy tệ một phần".
"Đúng vậy á, nhưng dù là steak của mấy tiệm ăn nhanh tớ cũng không nỡ ăn đâu, nhìn lại Đường Nhu nhà người ta kìa, chẳng có chuyện gì cũng có thể đi ăn nhà hàng Pháp sang trọng, đây mới là cuộc sống của người có tiền",
Vương Đông Tuyết gật đầu: "Được ạ".
Món thịt bò Wellington mình ăn buổi trưa ngon thật, ăn thêm một lần cũng được.
Tần Lâm nhìn nhân viên phục vụ, sau đó chỉ vào món ăn trên thực đơn.
Nhân viên phục vụ giơ tay ý bảo ok, sau đó cầm lấy thực đơn rời đi.
Đường Nhu lạnh lùng cười một tiếng: "Giả bộ cái gì, cứ làm như hiểu thật ý, anh có chắc món anh vừa chọn là steak không, tí nữa người ta mà bưng lên một tô mì thì ngại lắm".
"Ha ha ha...."
"Đông Tuyết hài hước thật ấy, nếu là mì thì cho tớ ăn ké nhé, tớ còn chưa được ăn thử mì bao giờ đâu".
"Mất mặt cũng không sao đâu, chúng ta đều là người bình thường, cũng không như Đường Nhu suốt ngày đi ăn, ai cũng quê mùa như nhau mà, ha ha".
Bạn học đều cười ha ha, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, Vương Đông Tuyết vốn không phải con nhà giàu gì, vậy nên cũng chẳng có ai cười chê cô ấy.
Mọi người nói chuyện một hồi, đằng sau lưng bỗng vang lên tiếng đàn dương cầm.
Quay đầu nhìn chỉ thấy một người nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi mặc lễ phục màu trắng ngồi trước đàn dương cầm, âm thanh du dương êm tai, cho dù không hiểu âm nhạc thì vẫn chìm đắm trong nó.
"Wow, nhà hàng cao cấp này đúng là không tầm thường mà, còn có cả người đàn dương cầm ngay tại chỗ nữa".
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe trực tiếp, hay thật".
"Cái này còn hay hơn ở quán bar nữa".
Ngụy Kiến Quân cười: "Đương nhiên rồi, có thể đàn dương cầm trong một nhà hàng cao cấp thế này thì phải là một người nghệ sĩ rất giỏi, mọi người từ từ hưởng thụ nhé".
Thực ra buổi trưa nay mới là lần đầu Ngụy Kiến Quân và Đường Nhu được đi nhà hàng Pháp, nhưng nghe giọng điệu của anh ta cứ như là đi thường xuyên lắm.
Chẳng mấy chốc, món steak của Tần Lâm và Vương Đông Tuyết được bưng lên, nhân viên phục vụ nói mấy câu bằng tiếng Pháp.
Mặc dù mọi người nghe không hiểu, nhưng nhìn động tác của họ thì có thể hiểu được là ý bảo mọi người ăn ngay cho nóng.
"Mọi người ăn trước đi, steak lạnh ăn không ngon đâu".
"Đúng vậy, chúng ta mau ăn thôi".
"Đông Tuyết hai người cũng ăn trước đi".
Tần Lâm gọi tổng cộng bốn phần steak, còn gọi mấy phần nấm truffle và gan ngỗng.
Anh đưa đĩa steak cho Vương Đông Tuyết, Đình Đình, Tiểu Ngọc, và cả A Sở.
Bốn cô gái ăn trước.
Những người khác nhìn thấy bắt đầu nuốt nước bọt, mùi của đĩa steak này thơm thật ấy, mọi người đều rất đói rồi, sao phục vụ còn chưa lên món nhỉ?
Đường Nhu nhíu mày: "Chồng ơi, giục bọn họ được không?"
Ngụy Kiến Quân gật đầu, búng ngón tay.
"Waiter!"
Nhân viên phục vụ đi qua, vẫn nói tiếng Pháp.
"Món của chúng tôi, nhanh lên!"
Ngụy Kiến Quân ra hiệu thay cho việc nói, chắc bọn họ vẫn hiểu nhỉ.
Có điều nhân viên phục vụ vẫn mờ mịt, nhíu mày, giang hai tay ra, tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Ngụy Kiến Quân lập tức nổi giận.
"Mấy người bị làm sao vậy, bưng món lên cũng phiền phức vậy à? Gọi giám đốc của mấy người ra đây!"
Ngụy Kiến Quân đập bàn, có hơi tức giận.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi vào, gọi một người đàn ông trung niên đi ra, người đàn ông này là con lai, biết cả tiếng Pháp lẫn tiếng Trung, ông ta đi lên trước hỏi.
"Thưa cậu, có vấn đề gì không ạ?"
Cuối cùng cũng có nhân viên phục vụ nói tiếng Trung, Ngụy Kiến Quân vội vàng nói.
"Chúng tôi gọi món lâu lắm rồi mà sao vẫn chưa mang lên, món bọn họ gọi sau mà được bưng lên rồi!"
Nhân viên phục vụ sững sờ: "Thưa cậu, món của cậu lên đủ rồi đấy ạ".
"Cái gì?! Đủ cái gì, đây là món bọn họ gọi, lúc nãy tôi gọi nhiều món phết rồi còn gì, sao chưa bưng lên?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Thưa cậu, thứ mà cậu gọi là sáu khúc dương cầm, lúc nãy nghệ sĩ của bên tôi đã đàn xong rồi".
Mọi người lập tức kinh ngạc?
Khúc dương cầm?
Lúc nãy thứ anh ta gọi không phải món ăn à!
Mẹ kiếp, đúng là buồn cười mà, mọi người đói bụng chờ cả tiếng đồng hồ, kết quả Ngụy Kiến Quân chỉ gọi có sáu khúc đàn dương cầm.
Nghe nhạc thay cơm!
Mọi người lập tức bật chế độ câm lặng, cứ nói hẳn ra là không biết tiếng Pháp đê, gọi phục vụ biết tiếng Trung là được rồi, giả vờ làm quái gì, đúng là làm trò mà.
Biết trước thì nhờ luôn bạn trai Đông Tuyết gọi cho xong.
Mặt Ngụy Kiến Quân xanh lét như tàu là chuối, không giả bộ thành công, ngược lại còn mất hết thể diện, ai biết được cả trang đầu tiên trong thực đơn đều là các khúc đàn dương cầm!
"Vậy đưa cho chúng tôi thực đơn tiếng Trung đi!"
"Vâng".
Nhân viên phục vụ quay đi, lấy thực đơn tiếng Trung đưa cho họ xem một chút rồi gọi món.
Chờ mòn mỏi cuối cùng thì món của mọi người cũng được mang lên.
Được ăn thức ăn ngon, tâm trạng của mọi người cũng vui vẻ hơn nhiều, chuyện xấu hổ ban nãy cũng rơi vào dĩ vãng.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện: "Đường Nhu, bạn trai cậu bán trang sức thì chắc biết giám định trang sức nhỉ?"
Đường Nhu mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trang sức này, đồng hồ này, anh ấy đều biết".
"Thật à, vậy anh xem hộ tôi chiếc đồng hồ này với".
Ngụy Kiến Quân cầm lấy đồng hồ, nhìn một chút liền gật đầu.
"Chiếc đồng hồ này là hàng thật, mặc dù không phải hàng hiệu nhưng chất lượng rất tốt".
Vừa nhắc đến đồng hồ mọi người đều nhìn về phía cổ tay của nhau.
Đường Nhu đột nhiên nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay Vương Đông Tuyết.
"Ồ, chiếc đồng hồ của Đông Tuyết đẹp ấy nhỉ, để chồng tôi xem là hàng giả hay hàng thật?"
Vương Đông Tuyết ngại ngùng nói: "Không cần đầu, tôi không quan tâm đến việc nó là hàng thật hay hàng giả".
Đường Nhu lạnh lùng cười: "Sao vậy được, nếu người khác tặng cô một chiếc đồng hồ fake, cô đeo lên tay thì còn mất mặt hơn là không đeo, mau tháo xuống để chồng tôi xem cho".