Mọi người đều rất hiếu kỳ, chiếc đồng hồ này của Vương Đông Tuyết rốt cuộc là hàng thật hay hàng giả vậy.
Chiếc đồng hồ này đẹp như vậy, nếu là hàng giả thì bọn họ cũng muốn mua một cái.
Vương Đông Tuyết có hơi khó chịu, có điều vẫn tháo xuống đưa cho anh ta, đây là món quà mà Tần Lâm tặng cho cô, là vật từng cứu mạng cô.
Vậy nên dù chiếc đồng hồ này là hàng giả hay hàng thật thì cô ấy đều yêu thích, chứ không hề ghét bỏ.
Tần Lâm đương nhiên chẳng thèm quan tâm, đồng hồ đích thân anh mua đương nhiên là hàng thật.
Sau khi tháo đồng hồ xuống, Ngụy Kiến Quân sững sờ, nhìn mặt đồng hồ, lập tức cười lớn.
"Ồ, Patek Philippe à, hahaha, chiếc đồng hồ này mà là hàng thật thì cô chính là người giàu có nhất cái bàn này rồi!"
Patek Philippe là công ty con chuyên sản xuất đồng hồ của Rolls Royce, là đồng hồ cao cấp nhất, chiếc rẻ nhất của nó cũng có giá mấy trăm nghìn, chiếc đẹp hơn một tí thì có giá đến mấy triệu.
Chiếc đồng hồ này có giá trị như thế, sao có thể xuất hiện trên tay Vương Đông Tuyết được.
Dựa theo lời Đường Nhu nói, con bé Vương Đông Tuyết này nghèo rách ra, đến từ nông thôn, nghèo như thế thì móc đâu ra tiền để mua cái đồng hồ này.
Còn về Tần Lâm, thì trông càng không thể, tên khốn này còn chả mua được xe, nói gì đến đồng hồ,
Cầm chiếc Patek Philippe của Vương Đông Tuyết lên, Ngụy Kiến Quân nhíu mày, đột nhiên cúi đầu, nhìn kỹ lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Đường Nhu sửng sốt hỏi: "Chồng ơi? Sao vậy, chẳng nhẽ nó là hàng thật?"
Ngụy Kiến Quân dù sao cũng buôn bán trang sức, cũng có chút hiểu biết về đồng hồ hiệu.
"Đáng nhẽ không phải chứ nhỉ..."
Chiếc đồng hồ này, nhìn mặt đồng hồ trông có vẻ là hàng thật!
Nhưng nó đắt như vậy, sao bọn họ mua được?
Ngụy Kiến Quân nói như vậy, mọi người lập tức hiếu kỳ, chắc nhẽ mấy năm không gặp, Vương Đông Tuyết bây giờ thực sự trở thành phú bà rồi sao?
Dùng đồng hồ trị giá đến mấy trăm nghìn, thậm chí là cả triệu?
Ngụy Kiến Quân lật đồng hồ lại, quan sát kỹ, mới nở nụ cười nhạt.
"Nếu như không nhìn thấy dấu vết đằng sau thì suýt nữa tôi tưởng là đồng hồ thật rồi".
Ngụy Kiến Quân chỉ vào chỉ đinh ốc đằng sau đồng hồ, nói.
"Khi sản xuất đồng hồ, chiếc đinh ốc này được gắn chặt vào để đảm bảo không ai có thể thay đổi được linh kiện".
"Nhưng bây giờ chiếc đinh ốc được gắn chặt này lại bị cạy ra, nói cách khác, chiếc đồng hồ này đã bị cạy ra”.
"Chiếc Patek Philippe hàng gốc mới sẽ không bị cạy ra như thế, cho dù có sữa chữa thì cũng sẽ được niêm phong lại như cũ".
“Chỉ có một trường hợp duy nhất làm hỏng dấu niêm phong đó là tự mình cạy ra".
"Chiếc đồng hồ này là giả".
Nói xong, Ngụy Kiến Quân đưa lại đồng hồ cho Vương Đông Tuyết.
"Vương Đông Tuyết, ai tặng cô chiếc đồng hồ này vậy?"
Vương Đông Tuyết vừa định nói, Tần Lâm đã nhận luôn.
"Tôi tặng".
Ánh mắt của mọi người lập tức trở nên mập mờ, họ nhìn nhau nhưng không nói gì, bàn ăn lập tức rơi vào bầu không khí ngại ngùng.
Đường Nhu làm bộ làm tịch: "Ôi sao chồng tự nhiên nói thẳng ra vậy, anh chả nể nang gì người khác cả, họ còn không mua nổi xe, sao có thể mua nổi chiếc đồng hồ đắt tiền này, anh làm vậy chẳng phải khiến người ta mất hết thể diện sao!"
Ngụy Kiến Quân cười cười, bưng ly rượu lên nói: "Là sơ sót của tôi, tôi cũng vì thói quen nghề nghiệp thôi, nhìn thấy hàng giả là lại không nhịn được phải nói ra, có điều, chiếc đồng hồ này mặc dù là hàng giả nhưng vỏ ngoài cũng là hàng thật bị thải ra, cho dù là hàng giả thì cũng không tồi...Ái, tôi lại nói lời không đúng rồi, xin lỗi nhé, tôi tự phạt mình một ly!"
Ngụy Kiến Quân bưng ly rượu lên, làm bộ làm tịch uống một ngụm, khi nói còn xin lỗi, nhưng nhìn hành động của anh ta chẳng có chút nào giống xin lỗi cả, ngược lại còn vui vẻ.
Vương Đông Tuyết vẫn đeo đồng hồ lên, chiếc đồng hồ này là hàng giả thì sao chứ, cô chẳng quan tâm, hơn nữa cô ấy biết, chiếc ốc vít đằng sau bị tháo ra là vì Tần Lâm đã cải tạo lại chiếc đồng hồ.
Ấn núm xoay ba lần, anh ấy có thể nhận được tín hiệu, lần trước bị bắt nạt ở trường học, nhờ cách này mà cô ấy mới có thể gọi Tần Lâm đến.
Hơn nữa dù là thật hay giả thì cô ấy cũng chẳng quan tâm.
Tần Lâm cũng lười giải thích, chỉ mỗi kỹ thuật cải tiến của quân đội ở bên trong đã đắt hơn giá trị của chiếc đồng hồ gốc nhiều rồi, mấy tên ất ơ này thảo luận vấn đề này ở đây, trong mắt Tần Lâm không khác gì mấy tên hề đang nhảy nhót.
Hai người trong câu chuyện không thèm quan tâm, mọi người đương nhiên cũng không quan tâm.
Có điều Đình Đình và Tiểu Ngọc ở bên cạnh nói: "Đông Tuyết, không sao, đồng hồ giả thì sao chứ, bạn trai tớ toàn tặng tớ túi giả nè, giả cũng chẳng sao, vừa rẻ vừa đẹp, có lợi ích thiết thực, mọi người đều là người bình thường, móc đâu ra nhiều tiền để mua đồ hiệu".
"Không sao, Đông Tuyết không cần quan tâm, giả thì giả, chồng tớ ngay cả đồ giả cũng chẳng thèm tặng cho tớ, hừ!"
"Haha, tớ cũng vậy, ngay cả đồ giả còn chả được nhận, ngưỡng mộ các cậu quá".
Ba người nói nhỏ an ủi Vương Đông Tuyết, bọn họ cho rằng Vương Đông Tuyết sống không quá tốt, kiếm được một người bạn trai bình thường.
Có điều bọn họ không hề nịnh bợ, bình thường đâu có gì xấu đâu, chỉ cần đối tốt với cô ấy là được.
Vương Đông Tuyết mỉm cười, vui vẻ yên tâm, mấy bạn học hồi cấp ba này chẳng hề thay đổi, vẫn thật thà chất phác như xưa.
Ăn cũng được kha khá rồi, Ngụy Kiến Quân lấy ra từ trong túi một chiếc hộp, anh ta đứng dậy nói.
"Mọi người yên lặng chút nào, tôi có lời muốn nói với Đường Nhu".
Mọi người lập tức yên lặng, nhìn Ngụy Kiến Quân.
Còn Đường Nhu rõ ràng biết nhưng vẫn giả bộ kinh ngạc, che miệng, nước mắt sắp chảy xuống.
"Tiểu Nhu, mặc dù hôm nay chỉ là một ngày bình thường, nhưng anh vẫn không nhịn được mà phải tặng cho em một món quà".
Anh ta vừa nói vừa rút một chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc dây chuyền phát ra ánh sáng bàng bạc, bên dưới chiếc dây chuyền là một mặt dây màu xanh hình trái tim, trông giống một viên kim cương màu xanh.
"Đây là kim cương xanh, được mệnh danh là tình yêu thủy tinh, để chúc mừng ngày kỉ niệm tròn hai năm chúng ta yêu nhau, anh có thể đeo cho em được không?"
Đường Nhu vô cùng phấn khích, làm bộ mà gật đầu, đứng dậy, mở mắt, tỏ vẻ hưởng thụ.
Ngụy Kiến Quân đeo cho cô ấy xong, mọi người lập tức vỗ tay.
"Wow, Đường Nhu cậu hạnh phúc quá, viên kim cương to như vậy, ngưỡng mộ quá!"
"Không biết nó trị giá bao nhiêu tiền? Kim cương xanh ấy, chắc là đắt lắm?"
"Đây đúng là cuộc sống của người có tiền, không phải ngày kỉ niệm đặc biệt gì cũng có thể tặng quà, lão chồng nhà tớ còn chẳng thèm tặng cho tớ cái gì".
"Đúng vậy, chúng ta sao có thể so với đường Nhu được, Đường Nhu là phú bà rồi".
"Tổng giám đốc Ngụy, anh mau nói cho chúng tôi biết viên kim cương kim giá bao nhiêu, để cho chúng tôi mở rộng tầm mắt".
Ngụy Kiến Quân mỉm cười: "Nếu như mọi người mua có thể sẽ bị đắt, có điều tôi là người trong ngành nên được giảm giá, chỉ có giá hơn hai mươi nghìn thôi".
"Trời má, hơn hai mươi nghìn, một chiếc mặt dây chuyền có giá hơn hai mươi nghìn, bằng phí sinh hoạt một năm của tớ".
"Đúng là không so được, tớ mua một chiếc hơn hai nghìn là thấy thỏa mãn lắm rồi".
"Chúng ta đều là người thường, có vàng để đeo đã là oke lắm rồi, đúng không Đông Tuyết".