Chúc Dũng bật loa ngoài, lúc nãy ông ấy cũng nhìn thấy cảnh mẹ mình bị vứt ra ngoài trên thời sự, không ngờ chỉ trong một ngày mà xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy.
Biết tin này, phản ứng đầu tiên của Chúc Linh Linh là nhìn Tần Lâm.
Lúc trước Tần Lâm đã từng nói, phải tin tưởng anh, chẳng nhẽ là do anh làm?
Có điều chẳng mấy chốc cô ấy đã lắc đầu, anh Tiểu Lâm làm sao có thể sai khiến được người của bất động sản Hà Thị, cái này chắc là trùng hợp thôi.
"Bác cả, rốt cuộc là có chyện gì, bây giờ tôi phải giúp cái gì?"
Chúc Minh ra lệnh trong điện thoại: "Bây giờ cô phải mau chóng cầu xin bất động sản Hà Thị! Trong vòng hai ngày, nếu không có kết quả gì thì đừng có về cái nhà này nữa!"
Chúc Linh Linh vừa định nói thì Tần Lâm đã cầm lấy điện thoại, lạnh lùng nói.
"Về sau khách khí với Chúc Linh Linh một chút, chuyện của mấy người, mấy người tự đi mà giải quyết".
Nói xong, Tần Lâm lại cúp máy.
"Chú Chúc, tạm thời đừng nhận điện thoại của bọn họ".
Chúc Linh Linh lo lắng: "Anh Tiểu Lâm, làm như này có ổn không? Bà nội đã nằm trong phòng bệnh rồi, nếu như không giúp..."
Vương Vân đi ra trừng mắt nhìn Tần Lâm.
"Tần Lâm! Cậu làm cái gì vậy! Chúc Linh Linh vừa bị giáng chức, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội để thể hiện, còn không mau giúp đỡ? Cậu ở đây chỉ huy cái gì?"
Tần Lâm không quan tâm đến Vương Vân, nhìn Chúc Linh Linh nói.
"Nếu như em coi nhẹ việc đó thì cứ giúp đi, về sau bọn họ vẫn sẽ chẳng coi em ra gì đâu, lần này, nhất định phải dạy cho họ một bài học để bọn họ nhớ kỹ".
Chúc Linh Linh mím môi, cảm thấy lời Tần Lâm nói rất đúng.
"Được, em nghe anh".
Vương Vân trợn mắt: "Chúc Linh Linh, con điên rồi, sao con lại nghe cậu ta, cậu ta biết cái gì chứ, bây giờ nếu con không mau đi làm, mấy ngày nữa tổn thất thêm thì biết xử lý thế nào?"
Tần Lâm nhíu mày: "Nếu cô không chịu ngồi yên thì có thể đi ra, đừng ở đây càm ràm!"
"Cậu...", Vương Vân tức đến mức thở hổn hển, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm, sau đó quay người đi về phòng.
"Anh xem xem, anh xem xem! Chẳng phải chỉ là cái nhà rách thôi sao, bây giờ còn dám nói em như thế, rõ ràng không coi em ra gì!"
Chúc Dũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Em bớt nói vài câu đi".
"Em bớt nói cái gì! Nếu như không có chúng ta giúp đỡ, tên họ Tần kia đã chết lâu rồi, có thể được thừa kế cái trang viên này sao, cái nhà này chúng ta vốn cũng có phần, không ai có thể đuổi em đi!"
...
Ngày thứ hai, sau khi bà cụ tỉnh lại, hai y tá đi đến nói.
"Người nhà bệnh nhân, mời nộp viện phí".
Chúc Minh rút thẻ ngân hàng ra, đưa qua, nhưng chẳng mấy chốc y tá đã quay lại.
"Người nhà bệnh nhân, chúng tôi không quẹt được thẻ của ông".
"Hả? Để tôi đi xem xem".
Chúc Minh thấy khó hiểu, sao thẻ lại không quẹt được.
Đến nơi nộp viện phí của bệnh viện, quẹt mấy lần nhưng vẫn không phản ứng gì, đằng sau có biết bao người đang xếp hàng, Chúc Minh cũng không có cách nào.
Đổi thẻ khác, phát hiện ra vẫn không sử dụng được.
Chúc Minh có chút hoảng rồi, vội vã gọi điện thoại cho ngân hàng.
"Alo, thẻ ngân hàng của tôi sao tự nhiên không quẹt được?"
"Xin chào ông Chúc, bởi vì hành vi thương mại gần đây của ông nên ngân hàng đã quyết định tạm thời đóng băng thẻ ngân hàng của ông, cả thẻ ngân hàng lẫn tiền của ông đều tạm thời không sử dụng được".
"Cái gì! Mấy người dựa vào đâu mà đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi, tôi là khách hàng vip, mấy người làm như vậy với tôi không sợ tôi...Alo? Alo!"
Ngân hàng dám cúp máy trước Chúc Minh, điều này khiến ông ta lập tức hoảng loạn.
Ông ta vội vàng về phòng bệnh: "Mẹ, thẻ ngân hàng của mẹ đâu rồi ạ? Thẻ con có vấn đề, để con dùng thẻ của mẹ".
Lấy thẻ ngân hàng của bà cụ ra, lại quẹt thêm lần nữa phát hiện ra vẫn như vậy.
Chúc Minh mặt xám như tro, tiêu rồi, lần này thực sự tiêu rồi.
Y tá bắt đầu mất kiên nhẫn, người này thử đi thử lại mấy lần, rốt cuộc đã xong chưa vậy?
"Thưa ông, nếu như ông không nộp viện phí, thì chúng tôi chỉ có thể làm thủ tục xuất viện".
Chúc Minh trợn mắt: "Làm thủ tục xuất hiện gì chứ! Không thấy bệnh của mẹ tôi vẫn chưa khỏi hẳn sao? Bệnh viện của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, đuổi người bệnh ra ngoài! Mấy người biết chúng tôi là ai không! Có tin chúng tôi tìm người xử lý mấy người không!"
Chúc Minh cũng sốt ruột, nổi giận đùng đùng.
Y tá nghe xong, sắc mặt thay đổi, vội vã bỏ chạy.
Một lúc sau, y tá trưởng đem theo mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viên đi đến, mặt mày u ám.
"Người kia là người lúc nãy nói muốn xử lý y tá bọn tôi!"
Nhìn thấy mấy người bảo vệ cầm theo dùi cui điện, Chúc Minh sợ hãi.
"Lúc nãy, tôi chỉ nói bừa thôi".
"Hừ, nói bừa? Thế nộp viện phí thì sao? Không nộp thì mời mấy người lập tức xuất viện, nếu không chúng tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng chế".
"Tôi..."
Mặt Chúc Minh đen như gan heo, về phòng bệnh vội vàng gọi cho Chúc Tam Cô.
"Em ba, em chuyển cho anh ít tiền để anh đóng viện phí cho mẹ".
"Anh cả, tài khoản của em bị đóng băng rồi, ngay cả zalopay cũng bị khóa rồi, bây giờ em không còn đồng nào cả!"
"Mẹ kiếp!"
Chúc Minh tức đến mức ném điện thoại, đây là chuyện gì chứ!
Bà cụ mở to mắt, bất lực nói: "Sao vậy?"
"Mẹ, tài khoản của chúng ta đều bị đóng băng rồi, bây giờ chúng ta không có tiền, có lẽ...phải xuất viện sớm".
Bà cụ nhắm mắt, tỏ ra mặc kệ.
"Xuất viện đi, đi đến trang viên Thanh Mai".
Chúc Minh sững sờ: "Mẹ, đến trang viên Thanh Mai làm gì?"
"Đi tìm nó".
...
Bà cụ vốn không có bệnh, chỉ vì gần đây bị 'cưỡng chế thi hành' mấy lần nên nổi giận, xuất viện vẫn có thể đi lại bình thường.
Cả nhà lên xe, lái đến trang viên Thanh Mai.
Sau khi vào khu vực của trang viên, lập tức bị bảo vệ chặn lại.
"Đây là khu vực tư nhân, không được đi vào".
Chúc Minh nói: "Chúng tôi đến thăm người thân, người sống bên trong này là cháu gái tôi!"
Bảo vệ lạnh lùng: "Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo đón khách, không thể cho mấy người vào".
"Cái này..."
Bọn họ gọi mấy cuộc điện thoại không được, cũng không lái xe vào được, làm sao bây giờ?
Bảo vệ nói: "Không thể lái xe vào, nhưng mấy người có thể đi bộ vào gõ cửa".
Bà cụ thở dài một hơi: "Xuống xe, đi bộ vào trong!"
Chẳng trách lúc trước Tần Lâm đưa bọn họ đến chỉ có thể dùng xe bus để đi vào, hóa ra xe riêng không được vào trong.
Bà cụ, Chúc Minh và Chúc Tam Cô xuống xe, nơi này vẫn còn cách trang viên Thanh Mai năm cây số, hơn nữa đây là đường núi, khá dốc.
Có điều cả nhà cũng không dám than phiền, cứ từng bước leo lên, hai người đỡ bà cụ leo núi.
Quãng đường năm cây số đi hết tròn nửa tiếng.
Khi đến cổng trang viên Thanh Mai, ba người đã toát đầy mồ hôi, đặc biệt là bà cụ, môi trắng toát.
"Mẹ, mẹ có sao không?"
Bà cụ vẫn bình tĩnh, chỉ vào cổng sắt lớn nói.
"Gõ cửa!"
Chúc Minh ấn chuông, tiếng bảo vệ vang lên.
"Chuyện gì thế, tìm ai?"
"Tìm Chúc Linh Linh!"
"Có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không gặp".