Chúc Minh sững sờ: "Không có hẹn trước, Chúc Linh Linh ở bên trong là cháu gái tôi, tôi gặp cháu gái mà cũng cần hẹn trước?"
Bảo vệ lạnh lùng nói: "Người thân có mà đầy, không hẹn trước thì không gặp được".
Nói xong, bảo vệ tắt máy liên lạc.
"Cậu..."
Nhìn cánh cửa lớn đen xì xì, Chúc Minh tức đến mức đầu bốc khói.
"Tỏ vẻ cái gì! Chẳng qua chỉ là thừa kế một cái nhà rách thôi sao, còn không thèm gặp chúng ta, kiêu ngạo đến thế à!"
"Được rồi đừng nói nữa!"
Mặt bà cụ tái xanh, không ngờ muốn gặp Chúc Linh Linh một lần cũng khó như lên trời.
Bà cụ ngửa mặt lên thở dài.
"Đây là ra oai phủ đầu chúng ta".
"Chúc Minh? Con quỳ xuống đi".
Sắc mặt Chúc Minh thay đổi: "Cái gì, mẹ! Sao mẹ bắt con quỳ xuống?"
"Hừ, con còn nhờ, lần trước con về, bọn họ yêu cầu con quỳ xuống trước mặt nó ba ngày không?"
Chúc Minh vẫn còn nhớ rõ chuyện đó, lần đó Chúc Minh mượn ngân hàng năm trăm triệu, nếu không có sự giúp đỡ của Chúc Linh Linh, e rằng ông ta ngồi tù rồi.
Lần đó Chúc Minh vốn phải quỳ cầu xin cô ấy ba ngày, cô ấy mới giúp, nhưng bởi vì bà cụ về, nên bảo Chúc Minh quỳ trước bài vị tổ tiên ba ngày.
Dù sao cũng giữ lại mặt mũi cho ông ta.
Nhưng lần này, ngay cả bà cụ cũng không giải quyết nổi nguy cơ của cả nhà họ Chúc.
Chỉ có thể cầu xin Chúc Linh Linh, đã là lần thứ hai rồi, chẳng nhẽ lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ?
Mặc dù biết Chúc Linh Linh rất coi trọng công ty nhưng không ngờ lại đến mức này.
Chỉ giáng chức của cô ấy mà mà lại gây ra một chuỗi việc này.
Xích mích với tập đoàn Hiên Viên, bị bộ phận quản lý tài sản đuổi ra khỏi tòa nhà, ngân hàng dừng cho vay, đóng băng tài khoản của họ.
Đây là muốn đẩy nhà họ Chúc bọn họ vào chỗ chết!
Mặt bà cụ lạnh tanh, lúc này cho dù bà có kiêu ngạo đến mấy thì cũng không thể không cúi đầu trước Chúc Linh Linh.
Sắc mặt Chúc Minh vô cùng khó coi: "Mẹ, chẳng nhẽ mẹ bắt con quỳ trước nó? Nó đáng chắc!"
"Đừng nhiều lời nữa, mau quỳ đi!"
Chúc Minh bĩu môi, cằn nhằn vài câu nhưng vẫn quỳ xuống trước cổng lớn.
Tần Lâm đứng bên cạnh bảo vệ, hai người nhìn video trong hệ thống liên lạc với vẻ mặt giễu cợt.
Bảo vệ nói: "Cậu Tần, có mở cổng không?"
Tần Lâm lắc đầu: "Đợi thêm lúc nữa, để bọn họ quỳ một lúc đã".
Nói xong, Tần Lâm tiếp tục đi câu cá cùng Chúc Linh Linh.
Nhìn thấy Tần Lâm quay về, Chúc Linh Linh hỏi: "Có chuyện gì vậy anh Tiểu Lâm?"
Tần Lâm cười: "Có người đến cổng cầu xin em".
"Hả?", Chúc Linh Linh sững sờ, sau đó hỏi: "Chẳng nhẽ là Chúc Minh?"
"Không chỉ có ông ta, còn có Chúc Tam Cô và bà nội".
Chúc Linh Linh vội vã đứng dậy, không ngờ bà cụ lại đích thân đến, có vẻ người lần này mọi chuyện thực sự nghiêm trọng.
"Vậy mau đi xem thôi, đừng để bà nội sốt ruột".
Tần Lâm lập tức kéo tay Chúc Linh Linh lại: "Đừng vội, để bọn họ quỳ một lúc đã".
"Cái gì!"
Chúc Linh Linh giật mình: "Ai quỳ cơ?"
"Chúc Minh và Chúc Tam Cô đều quỳ ".
"Cái này...", Chúc Linh Linh có hơi bối rối, dù sao cũng là bề trên, để bọn họ quỳ như vậy cũng không hay lắm.
Tần Lâm vẫn rất bình tĩnh: "Em vội cái gì, bà nội còn chưa quỳ mà?"
Chúc Linh Linh trừng to mắt: "Anh còn muốn bà nội quỳ xuống! Cái này em không nhận nổi đâu!"
Tần Lâm nói: "Không bắt bà quỳ, nhưng phải để bà hiểu, địa vị của em ở nhà họ Chúc".
Chúc Linh Linh há miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Cô ấy biết, Tần Lâm cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy.
Khoảng thời gian này ở nhà họ Chúc, cô phải chịu không ít khó khăn, làm việc nhiều nhất nhưng cầm ít tiền nhất, còn phải nghe lệnh của người khác.
Bây giờ thì vui rồi, còn hạ cô ấy xuống làm nhân viên quèn, chả khác gì đuổi việc cô ấy cả.
Chúc Linh Linh cũng giận chứ, lần này cô ấy quyết định nghe lời Tần Lâm.
Chúc Minh và Chúc Tam Cô đều đang quỳ ở bên ngoài, quỳ nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không có ai ra đón, bà cụ nghiến răng, lại bấm chuông thêm lần nữa.
"Chúc Linh Linh, chẳng nhẽ cháu muốn bà quỳ xuống à!"
Vương Vân đi ra khỏi phong, nghe thấy tiếng chuông cửa, vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy hai người quỳ trên mặt đất, bà cụ đứng bên cạnh, lập tức kinh ngạc.
"Mẹ, mấy người là..."
Chúc Minh liếc mắt, trong lòng nghĩ mấy người biết thừa còn cố ý hỏi cái gì? Nếu không phải vì có việc cần mấy người giúp thì tôi quỳ ở đây chắc?
Có điều, bây giờ bọn họ gặp phải họa lớn, không thể gây bất cứ chuyện gì.
Chúc Minh nói: "Em dâu, lúc trước là bọn anh không đúng, có thể bảo Linh Linh ra đây, bọn anh có việc muốn nhờ nó".
"Cái này...", Vương Vân vui muốn chết, để mấy người giả vờ, lúc trước còn đắc ý cơ mà, bây giờ thì sao? Quỳ trước cổng đấy thây?
Có điều bà ấy vẫn giả vờ bối rối ra mặt: "Con bé Linh Linh này, em cũng không biết nó chạy đi đâu rồi, cái trang viên này to như vậy, em tìm nó cả ngày trời mà không thấy, mọi người đã gọi điện chưa?"
Bà cụ lạnh mặt nói: "Tắt máy rồi".
"Hả? Thế này đi, vậy để em bảo bảo vệ đi tìm, mọi người chờ tí nhé!"
"Đợi đã!", bà cụ gọi Vương Vân lại nói: "Con bảo Linh Linh, nếu nó muốn mẹ quỳ xuống, mẹ sẽ quỳ".
Vương Vân vội vã nói: "Mẹ nói cái gì vậy, con đi gọi Linh Linh ngay đây!"
Vương Vân gọi bảo vệ, hỏi vị trí của Chúc Linh Linh, cười nói.
"Linh Linh, bà nội đến cầu xin con nè, bà ấy còn nói nếu muốn bà quỳ xuống, bà cũng quỳ".
Chúc Linh Linh đứng dậy: "Để con qua đấy".
Tần Lâm gật đầu, cũng được rồi, mặc dù anh muốn để cho bà cụ không biết điều kia phải quỳ xuống nhưng nếu thật sự quỳ xuống e là bà cụ sẽ ghi thù cô ấy, sau này sẽ tìm cách gây sự với Chúc Linh Linh.
"Vậy em đi đi".
Chúc Linh Linh và Tần Lâm bỏ cần câu xuống, đi ra cổng lớn.
Đến chỗ hai người đang quỳ, bà cụ chống gậy, mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh.
Nỗi buồn tủi mấy ngày nay của Chúc Linh Linh cũng tan biến, trong lòng cô ấy vui vẻ không thôi.
"Bà nội".
Bà cụ không dám phàn nàn, cười nói.
"Linh Linh đến rồi à, bác cả và cô ba đều đến để xin lỗi, bà nội cũng xin lỗi cháu, lúc trước là do bà quá lời, dù sao chúng ta cũng là người nhà, cháu đừng so đó với bà già này nhé".
Giọng điệu của bà cụ rất ôn hòa, ngay cả ngữ điệu kỳ quái cũng không còn, lần này bà thực sự không dám khinh thường Chúc Linh Linh.
Bà cụ dùng cây gậy gõ vào người Chúc Minh.
Chúc Minh vội vàng ngẩng đầu, cười cười.
"Linh Linh, là lỗi của bác cả, chuyện lúc trước, bác xin lỗi cháu, cháu xem, có thể tha thứ cho bác không?"
Vương Vân đứng đằng sau vui vẻ ra mặt.
"Không sao, chúng ta là người một nhà, có gì cần giúp đỡ, mọi người cứ nói cho Linh Linh, theo như tôi thấy, mọi người cũng chuyển vào đây đi, chúng ta cùng ở đây tiện hơn.