Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Lần này rõ ràng là Chúc Linh Linh đã cứu công ty, nhưng bởi vì mấy lời bàn tán của đám quản lý cấp cao kia làm cho bà cụ có khúc mắc trong lòng, vậy nên cũng không hề khen thưởng Chúc Linh Linh, chỉ khôi phục thân phận cổ đông cho cô mà thôi, cổ phần cũng không được tăng, vẫn giống hệt như lúc trước, chỉ là một quản lý bậc ba của công ty.  

             Nhưng Chúc Linh Linh cũng không có gì bất mãn, cô vốn là người không có dã tâm, nếu như thật sự có thì ban đầu cô đã không đồng ý chuyện sáp nhập công ty rồi.   

             ...  

             Chuyện của nhà họ Chúc cuối cùng cũng đã được giải quyết xong, lần này Tần Lâm quyết định đi tìm bà cụ để nói cho bà biết được Chúc Linh Linh quan trọng đến nhường nào.  

             Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì sẽ không dễ dàng giải quyết đâu.  

             Ting.  

             Tiếng Zalo trong điện thoại vang lên, tin nhắn của Vương Đông Tuyết.  

             “Anh Tần, mấy hôm nữa anh có bận gì không?”  

             “Không bận, sao thế?”  

             “Em... Em muốn dẫn anh về quê em một chuyến, anh có tiện không?”     

             “Được, không thành vấn đề”.  

             Mặc dù chưa bao giờ đến quê của Vương Đông Tuyết, nhưng anh đã gặp mẹ cô, bà là một người giản dị và tốt bụng, hơn nữa bà còn tặng cho anh miếng ngọc Quan Âm mà anh luôn mang theo người.  

             Vương Đông Tuyết nhìn tin nhắn trên điện thoại, tim đập loạn nhịp.  

             Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của cô và Tần Lâm ngày càng thân thiết, cảm giác giống như chỉ còn một lớp giấy dán mỏng vẫn chưa được phá vỡ mà thôi, vậy nên Vương Đông Tuyết nghĩ rằng cứ để Tần Lâm đi thăm nhà cô.  

             Xem nơi mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn.  

             Vương Đông Tuyết là con nhà nghèo, khi nhỏ cô vừa đi học vừa phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng.  

             Vương Đông Tuyết muốn tiến xa hơn một bước với Tần Lâm, vì vậy cô mới muốn anh đến xem nhà của mình trước, để tránh việc anh không vừa ý.  

             Đương nhiên là cô tin rằng Tần Lâm sẽ không ghét bỏ gì đâu.  

             Nếu muốn đưa Vương Đông Tuyết về quê ở nông thôn thì chắc chắn chiếc siêu xe của anh không đủ tốt, vậy nên Tần Lâm đã gọi cho Trần Thục để mượn chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G của cô ấy.  

             Tất nhiên Trần Thục rất vui vẻ đồng ý, bởi vì chiếc xe này vốn là Tần Lâm tặng cho cô.  

             Khi lái xe đến trường, Vương Đông Tuyết đã lấy rất nhiều hành lý, bao gồm cả vật dụng thường ngày, còn cả quà cho bố mẹ và người thân.  

             “Anh Tần, lần này em về quê chủ yếu là để dự sinh nhật của bác, em giúp anh mua mấy chai rượu nhé?”  

             Đây là lần đầu tiên Tần Lâm đến, lại còn trúng dịp như vậy, đương nhiên anh nên mua chút quà mới phải, nhưng Vương Đông Tuyết lại không muốn Tần Lâm tiêu tiền nữa, cô muốn tự mình mua rồi lấy danh nghĩa của Tần Lâm để tặng.  

             Tần Lâm mỉm cười: “Sinh nhật à, vậy rất đơn giản, thích uống rượu đúng không? Để anh gọi người đem vài chai đến”.   

             Nói xong, anh gọi điện thoại cho Mạnh Văn Cương và kêu ông ta mang mấy chai rượu đến.  

             Chẳng mấy chốc, thư ký của Mạnh Văn Cương đã lái xe đến và đưa cho anh một thùng rượu Mao Đài, nhưng rượu Mao Đài này không hề giống loại hay bán ở bên ngoài, trên bao bì còn có chữ ‘cung cấp đặc biệt’.  

             Nghĩ đến đó là loại rượu mà Mạnh Văn Cương uống, đương nhiên không tầm thường chút nào.  

             Sau khi cất vào cốp xe, cả hai liền lên đường, quãng đường không xa lắm nhưng đường núi hơi khó đi, may là tính năng vận hành của chiếc xe địa hình này vô cùng xuất sắc, nên chỉ mất hai ba tiếng là có thể đến nơi.  

             Ngay khi gần đến cổng thôn, từ xa đã nhìn thấy được một nam một nữ đang đứng đón ở đó.  

             “Anh Tần, ở đó chính là thôn của em”.  

             Đó là một ngôi làng nông thôn rất bình thường, trước cổng có một tấm biển to khá cũ kĩ với dòng chữ ‘thôn Liên Hoa’.  

             Người đứng ở cổng chính là bố mẹ của Vương Đông Tuyết, Từ Quyên và Vương Ái Dân, còn có cả bác của cô, Vương Vĩnh Thăng.  

             Vương Ái Dân nhìn thấy chiếc xe từ xa chạy tới liền hỏi.  

             “Có phải chiếc đó không nhỉ?”  

             Từ Quyên lắc đầu: “Không biết nữa, lần trước tôi đến thăm nhưng Tiểu Tần không lái xe”.  

             Vương Vĩnh Thăng cau mày, hỏi: “Không lái xe? Có nghĩa là sao, có xe mà không lái hay không có xe để lái?”  

             Từ Quyên sững ra một lúc, sau đó ngượng ngùng nói: “Em cũng không biết nữa, Tiểu Tần không nói nên em cũng không hỏi”.  

             Vẻ mặt Vương Vĩnh Thăng trở nên nghiêm túc: “Em dâu à, em nên hỏi cho rõ ràng, có xe hay không có xe ở thành phố có khoảng cách lớn lắm đấy, nếu có thì vô cùng thuận tiện, không thì sẽ rất khó khăn, giống như con trai anh mới tậu chiếc BMW x5 này, về quê còn có thể giúp kéo ít đồ, tiện biết mấy”.  

             Từ Quyên mỉm cười nhưng không nói gì cả.  

             Ở thôn Liên Hoa, Vương Vĩnh Thăng là có điều kiện nhất, nhà có bò có ruộng, hơn nữa con trai của ông ta ở thành phố làm ăn cũng phát đạt nên gia đình ông ta cũng được xem như giàu nhất thôn.   

             Vương Vĩnh Thăng lại hỏi: “Em dâu, em không tặng miếng ngọc Quan Âm của nhà em chứ?”  

             Từ Quyên đáp: “Anh cả, em đã tặng rồi”.  

             Vương Vĩnh Thăng trợn tròn mắt: “Em dâu, em vội vàng quá rồi đấy, lần đầu gặp mặt đã tặng bảo vật gia truyền rồi, ngộ nhỡ thằng nhóc đó vừa nghèo lại còn lừa đảo nữa thì sao?”   

             Từ Quyên bật cười, nói: “Chắc không đâu, em thấy Tiểu Tần rất tốt, em cũng không mong cậu ấy có quá nhiều tiền, chỉ cần cậu ấy đối tốt với Đông Tuyết nhà em là được”.  

             Những gì Từ Quyên nói đều là lời thật lòng, mặc dù bà không biết rõ về Tần Lâm, nhưng cũng không mong anh là con nhà giàu.  

             Đến lúc bàn chuyện cưới xin thì cũng phải môn đăng hộ đối, lỡ may người ta là con nhà giàu, sau khi cưới thì Đông Tuyết lại phải nhìn mặt mẹ chồng mà sống, thế nên trong lòng bà cảm thấy cũng không thoải mái.  

             Vương Vĩnh Thăng hừ một tiếng: “Câu này em dâu nói không đúng rồi, cả đời chúng ta chẳng có gì, con cái phải có chí hướng, phải có bản lĩnh mới có thể sống sót được”.   

             “Dù sao Đông Tuyết nhà em cũng là con gái, còn cả tiền đồ phía trước, nên phải tìm được người tốt, em đừng xem nhẹ việc đó”.  

             Hai người đang nói chuyện thì xe đã dừng trước trước mặt, Vương Đông Tuyết hớn hở bước xuống xe.  

             “Bố, mẹ, bác”.  

             Vương Vĩnh Thăng nhìn chiếc xe, sau đó bĩu môi, đạp vào săm lốp xe rồi nói.  

             “Một chiếc Mercedes à, cũng không khác của con trai tôi lắm, chẳng qua là không đẹp mấy”.  

             Vương Vĩnh Thăng xem ra có vẻ rất giống người hiểu biết, nhưng thực ra ông ta lại chẳng biết gì cả, Mercedes-Benz G và BMW x5 hoàn toàn không cùng đẳng cấp, giá trị của chúng chênh nhau lên đến vài triệu, một bên là xe mấy trăm nghìn, một bên lại là mấy triệu.  

             Nhưng trong mắt Vương Vĩnh Thăng thì hai chiếc xe này lại trông khá giống nhau, một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc BMW, cho nên giá cả và đẳng cấp cũng phải tương đương nhau.  

             Sau khi Tần Lâm xuống xe, Vương Đông Tuyết mới nhanh chóng giới thiệu một lượt.  

             Vương Ái Dân vô cùng hài lòng, giống như Từ Quyên đã nói, chàng trai này trông hết sức lịch thiệp lại còn lễ phép, tuy là người thành phố nhưng lại không hề kiêu ngạo  

             “Mau về nhà ăn cơm thôi!”  

             Vương Vĩnh Thăng nhìn Tần Lâm, cảm thấy cũng khá bình thường, vẫn kém hơn nhiều so với con trai ông ta nên cũng chẳng có hứng.  

             “Được rồi, ngày mai đừng quên đến sớm, cả trưởng thôn chúng ta và trưởng thôn Lưu của làng bên cũng đến đấy”.  

             Nói xong, Vương Vĩnh Thăng liền đi về nhà.  

             Trong mười thôn ở đây, Vương Vĩnh Thăng là một nhân vật khá nổi tiếng trong tám thôn, bởi vì con trai có bản lĩnh nên đã nhiều lần hỗ trợ tài chính cho thôn, vậy nên sinh nhật ông ta còn có cả các trưởng thôn khác đến dự, quả thật không tầm thường chút nào.

Advertisement
';
Advertisement