Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Xem ra Vương Vĩnh Thăng không mấy hài lòng với Tần Lâm, nhưng Vương Ái Dân lại vô cùng thích anh.  

             Sau khi về đến nhà, Từ Quyên sợ sẽ tiếp đón Tần Lâm không được chu đáo nên đã nấu rất nhiều món.  

             “Tiểu Tần à, điều kiện nhà dì không tốt lắm, đừng chê nhé, cháu cứ tự nhiên ngồi đi”.   

             Tần Lâm mỉm cười: “Dì nói gì vậy chứ, sao cháu lại chê được, để cháu giúp dì lấy củi đun”.  

             Nói xong, Tần Lâm đi ra vườn rồi lấy rìu, bắt đầu chẻ củi.  

             Mặc dù xuất thân là đại thiếu gia nhưng mười năm trước anh đã rời khỏi gia tộc, bao năm qua cũng đã trải qua không ít khổ cực.  

             Trước khi gặp sư phụ, Tần Lâm thường phải nhịn đói làm công cho người ta, từ nhỏ đã chịu rất nhiều cực khổ.  

             Sau khi lên núi, anh hoàn toàn tự lực cánh sinh, hơn nữa còn phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của sư phụ, vậy nên những công việc này đối với Tần Lâm mà nói đều dễ như trở bàn tay.  

             Nhìn thấy Tần Lâm chẻ củi rất gọn gàng trong sân, Từ Quyên đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhìn sang Vương Ái Dân, hai người ra hiệu bằng ánh mắt với nhau.  

             Vương Ái Dân cũng khẽ đưa ngón tay cái lên, tỏ vẻ rất hài lòng với cậu ‘con rể’ này.  

             Đương nhiên Vương Đông Tuyết đều nhìn thấy tất cả, cô bỗng đỏ mặt, không biết là đang nghĩ gì.  

             Sau khi Tần Lâm giúp chẻ củi để nấu ăn thì cuối cùng cả nhà bốn người đều đã ngồi ăn với nhau trong vườn.  

             Cảnh vật ở nông thôn vô cùng thoải mái, ngồi ở trong vườn cảm thấy hết sức dễ chịu.  

             “Tiểu Tần à, cháu biết uống rượu chứ? Hai ta cùng uống nhé?”  

             “Được ạ, vừa hay cháu có rượu, để cháu đi lấy”.  

             Tần Lâm lấy từ trong cốp ra một chai rượu Mao Đài.  

             Sau khi Vương Ái Dân nhìn thấy liền lập tức kinh ngạc.  

             “Woah, rượu Mao Đài đặc biệt à, Tiểu Tần, rượu này đắt lắm đấy, chúng ta uống có lãng phí lắm không? Ngày mai là sinh nhật của bác, hay là đem cái này làm quà tặng sinh nhật đi”.  

             “Sao mà lãng phí được, chú Vương cứ yên tâm mà uống, trong xe cháu có cả một thùng, ngày mai lấy vài chai đem tặng là được”.  

             “Vậy... được thôi”.  

             Nhìn thấy rượu Mao Đài, Vương Ái Dân không tránh khỏi thèm thuồng, bèn nhanh chóng mở ra.  

             Vừa mở nắp, mùi rượu đã lan tỏa ra khắp nơi.  

             Cộng thêm một bàn đầy thức ăn như vậy, không thể nào khiến người ta ngồi yên được.  

             Ngay cả Từ Quyên và Vương Đông Tuyết cũng cảm thấy loại rượu này rất thơm.  

             “Lão Vương, đây là rượu gì mà thơm thế?”  

             Bình thường Từ Quyên không uống rượu, ngửi thấy mùi rượu liền cảm thấy chán ghét, không ngờ hôm nay lại cảm thấy mùi rượu này lại thơm như thế.  

             Vương Ái Dân nhìn chai rượu , sau đó ngây ra một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.  

             “Tiểu Tần à, rượu này, có phải là Mao Đài truyền thống không?”  

             Tần Lâm cũng sững ra: “Ơ, cháu cũng không biết nữa, đây là người khác tặng cho cháu”.  

             Tần Lâm không biết nhiều về rượu, cũng không phải người đặc biệt yêu thích rượu, lúc ở trên núi cũng chỉ có mỗi sư phụ uống rượu mà thôi.  

             Sư phụ là một bác sĩ vô cùng nổi tiếng, rượu người khác tặng đương nhiên không phải hàng loại hai, vậy nên khẩu vị của Tần Lâm cũng khá là kén.  

             Vương Ái Dân càng nhìn càng thấy giống, ông giơ ly rượu lên rồi uống một hớp, ngay lập tức toàn bộ khoan mũi đều là mùi thơm của rượu, một cảm giác sảng khoái thoải mái từ trong ra ngoài.  

             “Rượu ngon! Đây đích thị là Mao Đài truyền thống!”  

             Rượu Mao Đài truyền thống là chất lỏng nguyên chất được ủ từ các loại cây lương thực mà thành, còn rượu Mao Đài xuất xưởng đều đã được pha chế từ loại Mao Đài truyền thống.   

             Do nhu cầu thị trường hiện nay quá cao, nếu cứ sản xuất loại nguyên chất thì nhà máy sản xuất Mao Đài sẽ không thể cung cấp được nhiều rượu trong một năm, vậy nên mới phải bán theo phương thức pha trộn, và loại truyền thống sẽ được đổi thành loại cung cấp đặc biệt.  

             Chỉ những người có địa vị cao mới có thể mua loại rượu này, hơn nữa giá của nó cũng vô cùng đắt.  

             Từ Quyên thấy vậy, bèn nhấc ly lên: “Cho tôi một ly nào”.  

             Vương Đông Tuyết nói theo: “Con cũng muốn!”  

             Gia đình bốn người cùng nhau ăn uống rất vui vẻ, trong lúc trò chuyện, hai vợ chồng cũng đã hiểu biết đôi chút về Tần Lâm.  

             Sau khi biết được thân thế của Tần Lâm, bọn họ đều vô cùng đồng cảm với anh, nhưng cũng từ đó nghe ngóng được hiện tại Tần Lâm vẫn đang độc thân, những lo lắng trước đây của anh cũng chẳng còn nữa, nên mọi người đều hết sức vui vẻ.  

             Tối hôm đó, sau khi Vương Ái Dân ăn xong, liền hỏi Từ Quyên.  

             “Tối nay ngủ thế nào đây?”  

             Nhà của Vương Đông Tuyết là kiểu nhà vuông ở nông thôn, chỉ có một phòng phía đông và một phòng phía tây.  

             Từ Quyên trừng mắt nhìn ông ấy: “Đương nhiên là để ‘con dâu’ với ‘con rể’ ngủ với nhau rồi”.  

             Vốn nên để Từ Quyên và Vương Đông Tuyết ngủ cùng nhau, còn Vương Ái Dân và Tần Lâm ở chung.  

             Nhưng sau bữa ăn thì hai vợ chồng lại vô cùng hài lòng về Tần Lâm, cộng thêm việc đã uống rượu, nên bọn họ mới quyết định để hai người ngủ cùng nhau.  

             Vợ đã nói vậy rồi nên Vương Ái Dân cũng không nhiều lời làm gì nữa.  

             Sau đó hai người đi về căn phòng phía tây rồi đóng cửa lại.  

             Vương Đông Tuyết rửa bát đĩa xong mới phát hiện phòng của bố mẹ đã bị khóa, đột nhiên hai má cô đỏ bừng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.  

             Vương Đông Tuyết có hơi lo lắng, cô và Tần Lâm không phải là người yêu thực sự, cho dù có cảm tình với nhau thì vẫn còn một lớp giấy mỏng ngăn cách hai người.   

             Hơn nữa, mối quan hệ của hai người cũng không có gì tiến triển nên khiến cho cô cũng có chút hụt hẫng.  

             “Anh Tần... Anh đi nghỉ trước đi”.  

             Vương Đông Tuyết cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức chỉ như tiếng muỗi vo ve.  

             “Được”.  

             Tần Lâm bước vào phòng, nằm ở đầu giường được đặt gần lò sưởi, anh cảm thấy giường sưởi và giường ở nông thôn không giống nhau, nhưng Tần Lâm lại vô cùng thích thú.  

             Vương Đông Tuyết bưng một thau nước nóng vào phòng rồi đóng cửa lại.  

             Cô nhúng khăn vào nước, sau đó bắt đầu lau mặt cho Tần Lâm.  

             “Anh Tần, để em giúp anh lau mặt”.  

             Tần Lâm có chút ngượng ngùng: “Hay để anh tự làm cũng được...”  

             “Không sao, bố em uống nhiều rượu thì mẹ cũng làm thế này đấy”.  

             Nói xong, Vương Đông Tuyết cúi đầu xuống, sắc mặt lại càng đỏ hơn.  

             Tần Lâm bèn ngồi dậy để Vương Đông Tuyết lau.  

             Sau khi lau xong, Vương Đông Tuyết liền cởi giầy và tất của Tần Lâm ra.  

             “Anh Tần, để em rửa chân cho anh”.  

             Tần Lâm cũng không tiện từ chối, Vương Đông Tuyết lập tức bỏ chân của Tần Lâm vào trong nước, sau đó dùng nước ấm, cẩn thận rửa chân cho anh.  

             Mặc dù Vương Đông Tuyết xuất thân ở nông thôn, nhưng từ nhỏ bố mẹ đã rất thương yêu cô nên không hề để cô làm việc gì nặng nhọc, vì thế tay cô vừa mịn lại vừa mềm.  

             Vương Đông Tuyết cẩn thận, xinh đẹp và còn biết chăm sóc người khác, nếu kết hôn với một người phụ nữ như vậy thì sẽ vô cùng hạnh phúc.  

             Tần Lâm đột nhiên nắm lấy tay Vương Đông Tuyết, sau đó kéo cô lên, dùng hai tay ép sát cô vào lòng mình.  

             Hai cánh tay ôm lấy vòng eo thon thả của Vương Đông Tuyết, hai người nhìn nhau, mũi chạm nhẹ, suýt chút nữa là chạm mặt.  

             Vương Đông Tuyết khẽ kêu một tiếng, hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp.  

             “Tần, anh Tần...”  

             Tần Lâm nói: “Để anh rửa cho em”.  

             Nói xong, Tần Lâm quay người đặt Vương Đông Tuyết lên giường sưởi, sau đó tháo giày và tất của cô ra.  

             Vương Đông Tuyết hơi vùng vẫy một chút, nhưng cũng chỉ là cho có mà thôi.   

             Chân của Vương Đông Tuyết rất đẹp, da vừa mượt vừa trắng, cầm trên tay trông giống như một viên ngọc tuyệt mỹ.  

             Tần Lâm rửa chân cho cô bằng nước nóng, hai người ngồi trên giường sưởi, bầu không khí bỗng có chút mơ hồ.  

             Vương Đông Tuyết ôm gối, dựa lưng vào tường rồi nói.  

             “Anh Tần, anh nghỉ ngơi trước đi, em vẫn chưa buồn ngủ”.  

             Lúc nói xong, Vương Đông Tuyết còn ngáp một cái.

Advertisement
';
Advertisement