Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần Lâm mỉm cười, cũng không vạch trần cô, sau đó anh nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.  

             Không lâu sau, cảm thấy có một vật nặng dựa vào mình, Tần Lâm quay đầu lại thì nhìn thấy đầu của Vương Đông Tuyết đã nằm trên cánh tay anh, cô gái này ngủ cũng say phết.  

             Sáng sớm hôm sau, Vương Đông Tuyết mở mắt ra, đột nhiên phát hiện có người ở dưới mình.  

             Vương Đông Tuyết suýt chút nữa hét toáng lên!  

             Nhưng cô đã kịp nhận ra đây là Tần Lâm!  

             Lúc này, toàn thân Vương Đông Tuyết đều đang nằm trên người Tần Lâm, giống hệt như một con bạch tuộc, hai tay ôm lấy cánh tay Tần Lâm, còn hai chân lại gác lên đùi anh.  

             Tư thế này hết sức mập mờ, nhịp tim của Vương Đông Tuyết bỗng đập loạn xạ.   

             Tim cô cứ đập thình thịch, sau đó cúi đầu xuống, hai má chợt ửng hồng.  

             Lúc ngủ, Vương Đông Tuyết mặc đồ khá rộng rãi, kết quả khiến cho quần áo bị cuộn lên đến gần nách, nửa dưới đều lộ hết ra ngoài, tiếp xúc trực tiếp với da của Tần Lâm.  

             Nhìn thấy Tần Lâm vẫn còn đang say ngủ, Vương Đông Tuyết nhanh chóng đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo rồi mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Tần Lâm vẫn chưa tỉnh, nếu không thì sẽ xấu hổ chết mất.  

             Tất nhiên Tần Lâm đã dậy từ sớm, chỉ là anh không vạch trần cô mà thôi, hơn nữa anh cảm thấy ôm Vương Đông Tuyết ngủ cả đêm cũng khá thoải mái đó...  

             Sau khi thức dậy, mọi người tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng qua loa rồi đi thẳng đến nhà bác lớn.  

             Tuy ở cùng một thôn nhưng khoảng cách lại khá xa, Tần Lâm lái xe đến đầu thôn, bỗng một ngôi nhà ngói to đẹp đẽ lọt vào tầm mắt.  

             Ở thôn Liên Hoa rất hiếm khi thấy những ngôi nhà được trang trí tương đối hiện đại như vậy, về cơ bản đều được xây bằng gạch đỏ, nhưng ngôi nhà của Vương Vĩnh Thăng lại thật sự không tồi chút nào.  

             Xe của Tần Lâm dừng ở cửa, cả nhà vừa bước xuống thì Vương Vĩnh Thăng đã cau mày đi ra, nói.  

             “Ai vậy, đừng đậu xe ở đây, lát nữa con trai tôi sẽ không có chỗ đỗ xe mất, xe của cậu không đáng bao nhiêu tiền đâu, đậu bên kia đi”.  

             Vương Vĩnh Thăng chỉ vào chỗ gập ghềnh bên cạnh.  

             Từ Quyên cau mày: “Anh cả, con trai anh vẫn chưa về mà, đây chẳng phải là chỗ đỗ xe sao, tại sao lại bắt Tiểu Tần đổi chứ”.  

             Vương Vĩnh Thăng bĩu môi: “Xe của con trai tôi là BMW x5, nếu bị xước thì sẽ tốn rất nhiều tiền để sửa, thôi được rồi, các người tự tìm chỗ đi”.  

             Tần Lâm cũng không tính toán: “Được, để cháu đỗ chỗ khác”.  

             Không phải là thành phố, nên Tần Lâm phải rẽ xe vào một góc rồi đỗ dưới gốc cây.  

             Sau khi đỗ xe xong, anh cầm theo rượu Mao Đài tiến vào trong vườn.  

             Vườn nhà Vương Vĩnh Thăng không hề nhỏ, toàn bộ được đắp bê tông, tương đối sạch sẽ, trong vườn được sắp khoảng hơn chục cái bàn, bên cạnh còn có một vài đầu bếp được thuê đang làm việc, trông vô cùng phô trương.  

             Nhà Vương Đông Tuyết đương nhiên phải ngồi bàn chính rồi, dù sao cũng là người nhà, vừa ngồi xuống, bỗng một chiếc BMW x5 chạy tới, sau đó đỗ ngay trước cửa, làm bụi bay tung tóe.  

             “Con trai tôi đến rồi!”  

             Một thanh niên bước xuống xe, đó là con trai của bác, tên Vương Thiết Thành.  

             Vương Thiết Thành mặc sơ mi trắng với quần tây, trông vô cùng bảnh bao đầy sức sống, điều này hoàn toàn trái ngược với người dân ở thôn này.  

             “Bố, con về rồi!”  

             Vương Vĩnh Thăng mặt mày hớn hở, cười tươi đến mức trên mặt lộ ra đầy vết nhăn.  

             “Ừ, xe đỗ ở đây không sao chứ?”  

             Đây là chiếc BMW đầu tiên trong thôn, cho nên ông ta vô cùng coi trọng nó.  

             Vương Thiết Thành nói: “Không sao đâu, bố đừng để bọn trẻ lại gần là được”.  

             “Giữ con cái mình cho tốt đấy nhé, đừng làm xước xe của con trai tôi, mấy người không đền nổi đâu!”  

             Vương Vĩnh Thăng quát lên vài câu, tất cả dân làng xung quanh đều kéo con họ lại, sợ rằng bọn trẻ nghịch ngợm sẽ làm trầy xe của người ta, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng chi trả cho chiếc xe đắt tiền như vậy.  

             Sau khi Vương Thiết Thành quay lại, vừa định ngồi vào chỗ, đột nhiên có một ông lão từ bên ngoài bước vào.  

             “Vĩnh Thăng! Con trai cậu về rồi à? Ruộng nhà tôi có ít đồ, có thể mượn xe kéo một chút không?”  

             Vương Vĩnh Thăng cau mày, thứ ông ta quan tâm nhất chính là chiếc xe này của con trai, nếu bị người khác làm bẩn sẽ rất đau lòng, còn nếu là người khác, chắc chắn người ta sẽ không đồng ý để xe con trai mình đi vào ruộng.  

             Nhưng người nhờ vả lại là trưởng thôn, nên cũng không tiện từ chối.  

             “Trưởng thôn, xe của con trai tôi đắt quá, lỡ may bị xước lại phải tốn rất nhiều tiền để sửa, thế này đi, con rể của em trai tôi cũng lái xe đến đây, xe của cậu ta là loại xe địa hình,có trầy xước cũng không sao, không đáng tiền, thôi thì dùng xe cậu ta đi”.  

             Từ Quyên không vui: “Anh cả, sao anh lại nói thế, xe ai mà không là xe chứ, nếu xe của chúng em bị trầy xước thì vẫn cảm thấy tiếc mà”.  

             Vương Vĩnh Thăng nhíu mày: “Sao thế, người một nhà với nhau mà còn vậy à? Đều là người một nhà cả, xe ai hư mà không xót chứ, vậy cứ chọn chiếc rẻ mà dùng, cũng coi như nể mặt thôn trưởng có được không? Thấy thế nào?”  

             Suy cho cùng thì Từ Quyên cũng là người thành thật, Vương Vĩnh Thăng đã nói như vậy rồi, hơn nữa lại còn đang ở trước mặt trưởng thôn, nên bà cũng chẳng thể nào nói không được.  

             “Tiểu Tần à, cháu xem thứ, coi có giúp được không?”  

             Tần Lâm gật đầu: “Không thành vấn đề”.  

             Vương Thiết Thành gật đầu hài lòng, tên này cũng khá biết điều đấy.  

             “Không sao đâu, nếu bị xước thì tôi sẽ cho cậu tiền để sửa, cậu tìm chỗ nào sửa xe, tốn tầm vài trăm là xong, mau đi đi”.   

             Vương Thiết Thành chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, trông còn ngầu hơn cả trưởng thôn.  

             Tần Lâm lấy chìa khóa xe, sau đó đi đến bóng cây bên cạnh, khởi động xe rồi lái theo chỉ dẫn của trưởng thôn.  

             Ngay khi xe vừa khởi động, Vương Thiết Thành lập tức chau mày.  

             Mercedes-Benz?  

             Dân làng cũng nhìn về phía chiếc xe.  

             “Chiếc xe này cũng không tồi đấy, Mercedes-Benz à, có ngang tầm với BMW không?”  

             “Đúng vậy, chiếc xe này còn lớn hơn cả chiếc xe của Thiết Thành, vậy nó bao nhiêu tiền nhỉ?”  

             “Chắc ít nhất cũng mấy trăm nghìn nhỉ?”  

             Vương Vĩnh Thăng hừ lạnh một tiếng: “Xe việt dã có bao nhiêu tiền đâu chứ, cao lắm cũng chỉ hai ba trăm nghìn, làm sao so với chiếc BMW x5 của con trai tôi được”.    

             “Đúng vậy, vẫn là Thiết Thành tốt hơn, đây là chiếc BMW đầu tiên trong thôn đấy”.  

             “Thôn bên cạnh trước ngày kết hôn đã đến đây để mượn xe, bọn họ muốn mượn con BMW của Thiết Thành, nhưng đâu thể cho ai mượn cũng được”.   

             “Đương nhiên rồi, muốn dùng BMW làm xe dẫn đầu trong đám cưới à? Dù sao cũng phải là trưởng thôn chứ?”  

             “Ha ha ha...”  

             Mọi người ở đây đều cười hết sức thoải mái, Vương Thiết Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Tần Lâm.  

             Mercedes-Benz G?  

             Người khác không am hiểu về ô tô, nhưng anh ta lại biết.  

             Dòng Mercedes-Benz G có thể rẻ được sao?  

             Đó không phải xe vài trăm nghìn mà là xe vài triệu!  

             Trong thôn có một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, cô dùng điện thoại chụp lại chiếc xe của Tần Lâm, sau khi tra trên mạng, cô lập tức thốt lên.  

             “Woah! Chiếc vừa nãy là siêu xe đó, xe địa hình cao cấp, giá phải hơn ba triệu!”  

             “Bao nhiêu hả?”, mọi người đều sững sốt.  

             “Hơn ba triệu! Mọi người xem này, đây chẳng phải là chiếc xe vừa rồi sao?”  

             Ảnh chụp trên điện thoại đúng là xe của Tần Lâm.  

             “A? Thật không? Hơn ba triệu sao?”  

             “Đưa tôi xem nào, không phải là do mọi người nhìn nhầm đấy chứ?”  

             “Ảnh rõ thế còn gì, anh tự xem đi!”  

             Cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy rõ đây chính là xe của Tần Lâm, kiểu dáng giống hệt nhau.  

             Ai cũng sững sốt, hơn ba triệu sao, không ngờ chiếc xe này lại đắt như vậy!  

             Trông Tần Lâm khá giản dị, không ngờ lại có tiền như thế.  

             Một chiếc xe để thay thế cho việc đi bộ mà tốn tận ba triệu, vậy thì người này phải có bao nhiêu tiền chứ?  

             Hơn nữa, người ta cũng vô cùng hiền hòa, Vương Thiết Thành còn nói xe của người ta là xe quèn, bảo Tần Lâm đi giúp, anh cũng đi, cũng không sợ xe mình bị quẹt trầy.  

             Khi bị người khác châm chọc cũng không phản bác, người như vậy mới đáng mặt ‘quân tử’, thật là có khí chất.   

             Ngay lập tức, Vương Thiết Thành cũng bị đem ra so sánh, anh ta giống như kiểu nhà giàu mới nổi, còn chưa trải qua sự đời.  

             Sắc mặt Vương Vĩnh Thăng cũng trở nên vô cùng khó coi, lúc trước ông ta luôn nghĩ chiếc xe quèn đó là một chiếc xe địa hình cỡ nhỏ, tuy là Mercedes-Benz nhưng chắc chắn không thể nào bằng BMW x5 của con trai ông ta được, nhưng không ngờ đó lại là xe địa hình cao cấp, là một chiếc siêu xe!  

             Sao thằng nhóc đó nhiều tiền vậy?  

             Tại sao Vương Đông Tuyết may mắn thế, lại tìm được một người bạn trai giàu có như vậy?   

             “Đông Tuyết à, điều kiện của bạn trai cháu tốt như vậy, sao cháu không nói cho bác biết?”, Vương Vĩnh Thăng nói một cách chua chát.  

             “À?”, Vương Đông Tuyết cũng hơi ngây ra: “Cháu cũng không biết ạ”.  

             Vương Đông Tuyết không hề nói dối, trong ấn tượng của cô, Tần Lâm không phải là người giàu có đến vậy, anh chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, có nhà có xe thì không thành vấn đề, nhưng nói ‘giàu’ thì cũng không phải.  

             Sắc mặt Vương Thiết Thành sa sầm xuống, siết chặt tay, xấu hổ vô cùng, giống hệt như anh ta đang bị đánh ở nơi công cộng vậy.  

             Xe người ta ba triệu còn không ngại giúp trưởng thôn, còn chiếc xe chỉ có vài trăm nghìn của anh ta lại sợ trầy xước này nọ.  

             Buồn cười nhất chính là anh ta đã từng nói sẽ cho tiền Tần Lâm sửa xe nếu xe anh bị trầy.  

             Bây giờ thì hay rồi, chiếc xe vài triệu nếu bị trầy thì anh ta có trả tiền sửa xe nổi không?  

             Vương Thiết Thành hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui vào, anh ta cũng không dám nhìn mặt họ hàng.   

             Chẳng mấy chốc, Tần Lâm đã quay trở lại, anh vẫn đậu xe ở vị trí cũ, sau khi dừng xe liền cùng trưởng thôn bước xuống.

Advertisement
';
Advertisement