Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Lời vừa dứt, Đinh Hàng sững sờ: "Thật không? Linh Linh em không đùa anh chứ".  

             "Đương nhiên là thật rồi, cô ta còn livestream kiếm tiền, không tin anh lên mạng search, tài khoản của cô ta tên là Đông Tuyết".  

             Để chắc ăn Đinh Hàng liền search, quả nhiên tìm thấy tên Đông Tuyết.  

             Nhìn thấy livestream của cô ấy, là video dạy người khác nấu cơm.  

             Đinh Hàng lập tức vui vẻ, thế này thì chắc chắn không phải người có tiền rồi.  

             Nếu thật sự là kẻ giàu có thì ai lại đi livestream kiếm tiền?  

             Không ngờ ở nơi như thế này mà gặp được cô gái xinh đẹp đến vậy, quan trọng nhất là cô ấy còn không có gia thế.  

             Đinh Hàng ngày thường vẫn hay chơi gái xinh, nhưng so với Vương Đông Tuyết, vẫn khác nhau một trời một vực.  

             "Linh Linh, ơn này anh sẽ nhớ kỹ".  

             Nói xong, Đinh Hàng đi về phía Vương Đông Tuyết.  

             Sắc mặt Vương Đông Tuyết thay đổi, lùi từng bước về phía sau.  

             "Anh làm cái gì vậy, anh còn lại gần là tôi hét lên ấy!"  

             Vương Đông Tuyết sờ vào cổ tay theo bản năng, nhưng hôm nay cô ấy không đeo đồng hồ vì phải mặc lễ phục, không thích hợp đeo đồng hồ, vậy nên cô ấy không có cách nào để cầu cứu.  

             Đinh Hàng lạnh lùng cười: "Đừng sợ, tí nữa em sẽ có cơ hội hét, ha ha ha".  

             Nói xong, anh ta búng tay gọi mấy cô nhân viên phục vụ đứng phía sau.  

             Mấy cô nhân viên phục vụ liền đi đến, Đinh Hàng nói nhỏ mấy câu với họ.  

             Sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, sau đó, Đinh Hàng giơ mấy con số.  

             Bọn họ do dự một lúc nhưng vẫn gọi một đám người đến giữ Vương Đông Tuyết lại.  

             "Thưa cô, cô uống nhiều rồi, để tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi".  

             Vương Đông Tuyết liều mạng giãy giụa: "Tôi không uống say, tôi không uống say, mấy người đừng chạm vào tôi!"  

             Mặc dù là nữ nhân viên phục vụ, nhưng cả bốn năm người cùng tóm lấy thì cô ấy không tài nào giãy giụa nổi.  

             Mấy người xung quanh thấy vậy, nhưng nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ nên cũng không nghĩ nhiều, chắc là uống nhiều nên làm loạn.  

             Cứ như vậy, Vương Đông Tuyết bị ép lôi vào phòng.  

             Lúc này mặt Vương Đông Tuyết xám xịt như tro, không ngờ rằng ở trên du thuyền lại xảy ra chuyện này.  

             "Anh Tần, anh Tần!"  

             Hét mấy tiếng, nhưng khoảng cách quá xa, đương nhiên không nghe thấy gì.  

             Đinh Hàng không đợi nổi nữa: "Em yêu à, tí nữa chúng ta chơi từ từ, đừng vội mà".  

             Vương Đông Tuyết nhìn thấy bản thân sắp bị đưa vào phòng, đột nhiên có một cậu thanh niên bước ra từ phòng bên cạnh.  

             Cậu thanh niên này ôm hai cô gái, dáng người khuôn mặt đều vô cùng chất lượng, mặt hai cô gái còn ửng hồng, có vẻ như lúc nãy trong phòng bọn họ còn lăn lộn một phen.  

             Cậu thanh niên mỗi người một tay, ôm hai mỹ nữ, nhíu mày khó chịu.  

             "Ồn thế, mẹ kiếp, làm gì mà ồn thế, phiền chết lên được!"  

             Đinh Hàng nhìn thấy cậu thanh niên, mặt mày thay đổi, lễ phép nói.  

             "Tiết thiếu gia, xin lỗi, đã làm cậu mất hứng rồi".  

             Tiết Đại Lâm đạp cho Đinh Hàng một phát: "Biết vậy còn không mau cút!"  

             Nói xong, Tiết Đại Lâm nhìn thấy cảnh này, lập tức nhíu mày, mặt đầy coi thường.  

             "Chơi đàn bà thì tiêu chút tiền là được, đừng có ép người ta, đúng là mất mặt đám cô chiêu cậu ấm".  

             Bị Tiết Đại Lâm đạp cho một phát, Đinh Hàng không dám ho he, vội vàng cúi đầu khom lưng.  

             "Vâng vâng vâng, Tiết thiếu gia nói đúng lắm, do tôi không nhịn được, cô gái này ngon quá".  

             Tiết Đại Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngon? Ngon đến đâu? Để tôi xem nào".  

             Tiết Đại Lâm nghẹo đầu, nhìn Vương Đông Tuyết bị giữ lại, đột nhiên cảm thấy quen mắt.  

             "Á? Mấy người thả cô ấy ra".  

             Mấy nhân viên phục vụ cũng biết Tiết Đại Lâm, biết cậu ta là con trai của người giàu nhất, không ai dám chọc vào, vội vàng buông Vương Đông Tuyết ra.  

             "Chị dâu!", Tiết Đại Lâm sững sờ, đây chẳng phải là bạn gái của Tần đại ca sao, mấy ngày trước còn đi ăn cơm cùng mà!  

             Lúc ăn cơm, cảnh Tần Lâm dùng tay phá két bảo hiểm khiến Tiết Đại Lâm sững sờ, lập tức nhận người ta làm đại ca, đây không phải là đùa, mà xuất phát từ sự kính trọng trong tim.  

             Vương Đông Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Tiết Đại Lâm, mặt mày thay đổi.  

             "Cứu chị!"  

             Tiết Đại Lâm vội vàng kéo Vương Đông Tuyết ra sau lưng, thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô ấy, lửa giận lập tức bốc lên.  

             "Mẹ kiếp, mấy người muốn chết sớm phải không, dám động vào chị dâu tao?"  

             Tiết Đại Lâm tiến lên tát cho Đinh Hàng một cái.  

             Đinh Hàng trợn tròn mắt, chị dâu của Tiết thiếu gia?  

             Đùa gì vậy! Tiết thiếu gia có anh trai lúc nào vậy?  

             Đinh Hàng phản ứng lại khá nhanh, vội vàng quỳ xuống.  

             "Tiết thiếu gia, tôi không biết, tôi thực sự không biết cô ấy là chị dâu cậu, là Khổng Linh Linh nói cô ấy không quyền không thế, có thể tùy tiện chơi đùa..."  

             "Mẹ mày!"  

             Tiết Đại Lâm đạp thẳng vào mặt Đinh Hàng.  

             May mà Tiết Đại Lâm tập võ, cơ thể mạnh hơn người bình thường nhiều, cước này khiến cho Đinh Hàng suýt nữa quy tiên.  

             Sau đó, Tiết Đại Lâm nhìn Khổng Linh Linh, tức giận nói.  

             "Con khốn, mau cút lại đây!"  

             Mặt Khổng Linh Linh có hơi khó coi, Tiết Đại Lâm tiết tăm lẫy lừng, kiêu ngạo hung hăng, hơn nữa còn biết đánh nhau, nếu như rơi vào tay cậu ta thì tiêu đời.  

             "Tiết thiếu gia...tôi, bố tôi là Khổng Tiểu Cương..."  

             Tiết Đại Lâm lật tay tát cho cô ta một phát: "Khổng Tiểu Cương cái gì, bố mày mà đến tao cũng đánh bố mày chết!"  

             Tiết Đại Lâm là ai?  

             Là con trai người giàu nhất cả nước, hạng tôm tép chẳng đáng để cậu ta nhìn vào, Khổng Linh Linh cũng được coi là con nhà giàu ấy, nhưng chẳng là cái thá gì với Tiết Đại Lâm.  

             Tát mấy phát liên tục, khiến cho mặt cô ta xưng như mặt lợn.  

             Tiết Đại Lâm đánh cô ta rất mạnh, đánh cho hả giận.  

             Tiến lên xé rách váy của cô ta.  

             Nhìn thấy chiếc vòng cổ rubi đeo trên ngực cô ta, Tiết Đại Lâm lạnh lùng túm lấy tóc cô ta mà nói.  

             "Gan mày to phết nhỉ, đây là vòng cổ mẹ tao tặng cho chị dâu mà mày cũng dám cướp?"  

             Khổng Linh Linh sợ vỡ mật: "Tôi không biết, tôi không biết!"  

             Hóa ra đây là quà mà chủ tịch Hà - Hà Niệm Anh tặng cho Vương Đông Tuyết?  

             Vương Đông Tuyết này có tài cán gì mà có thể quen biết người như Hà Niệm Anh?!  

             Nhìn thấy hai người kia thê thảm như vậy, Vương Đông Tuyết kéo tay Tiết Đại Lâm, nói.  

             "Thôi đi vậy..."  

             Tiết Đại Lâm lúc này mới dùng tay: "Tí nữa em bảo đại ca xử lý bọn nó".  

             "Chị dâu, quần áo của chị không ổn, em đưa chị đi thay nhé".  

             Nói xong, Tiết Đại Lâm gọi nhân viên phục vụ: "Đi, phục vụ chị dâu tôi thay quần áo, nếu có vấn đề gì thì tôi vứt mấy người xuống biển làm mồi cho cá ăn!"  

             "Vâng vâng vâng!"  

             Mấy nhân viên phục vụ sợ khiếp đảm, lời của Tiết Đại Lâm chắc chắn không phải đùa, nếu cậu ta thực sự tức giận thì sẽ ném bọn họ xuống biển.

Advertisement
';
Advertisement