Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể mua chiếc màu hồng.
Tối ngày hôm sau, chiếc du thuyền Kim Thái bắt đầu xuất phát.
Vương Đông Tuyết và Tần Lâm tập hợp ở nhà cô ấy.
Vương Đông Tuyết mang theo hai bộ lễ phục xuống tầng, ngồi trên xe của Tần Lâm, hai người lái xe đến du thuyền Kim Thái.
"Anh Tần, đây là âu phục của anh".
Tần Lâm nhận lấy, hai người chuẩn bị lên du thuyền để thay đồ, dù sao nếu mặc mấy bộ quần áo dạ tiệc này đi trên đường cái thì tỉ lệ ngã rất cao.
Đến chân du thuyền Kim Thái, mấy nhân viên công tác kiểm tra vé, Tần Lâm lấy ra hai tấm vé, giống y hệt hai tấm mà Vương Đông Tuyết trúng tối qua, điều này chứng minh tấm vé hôm qua là thật!
Vậy Khổng Linh Linh kia cố ý xé vé của cô ấy.
Cô kể lại chuyện tối qua cho Tần Lâm nghe, Tần Lâm lập tức nhíu mày, còn có loại người này à?
Lần trước xử lý ba cô nữ sinh xong, không còn ai dám bắt nạt Vương Đông Tuyết nữa, không ngờ bây giờ lại có người đến gây phiền phức, Tần Lâm thầm tính toán, có lẽ phải tìm vệ sĩ cho cô gái này.
Có điều Vương Đông Tuyết chỉ là sinh viên đại học, cũng không phải là ngôi sao, tìm vệ sĩ thì có hơi khoa trương quá, chỉ có thể từ từ tính.
Đến cổng soát vé, Tần Lâm đưa vé ra.
Bởi vì đưa Vương Đông Tuyết đến đây chơi, nên Tần Lâm chỉ mua hai tấm vé hạng phổ thông, không làm màu mà mua vé vip.
Khi bảo vệ kiểm tra vé của Vương Đông Tuyết, đằng sau có tiếng của Khổng Linh Linh.
"Vương Đông Tuyết! Cô còn dám đến đây à?"
Vương Đông Tuyết quay đầu lại nhìn thấy Khổng Linh Linh, cô nhíu mày.
Sao xui xẻo thế nhỉ, nhiều người như vậy đang nhìn cô ấy.
Nhìn thấy Vương Đông Tuyết đang soát vé, Khổng Linh Linh chạy nhanh đến chỗ đó, chỉ vào cô ấy rồi nói với nhân viên công tác.
"Vé của cô ta là giả!"
Nhân viên công tác nhíu mày: "Thưa cô, tôi không biết cô đang nói gì".
Khổng Linh Linh lạnh lùng hừ một tiếng: "Chính mắt tôi nhìn thấy vé của cô ta bị xé, đã bị xé làm đôi thì vé cũng bị hủy rồi mà?"
Nhân viên công tác cầm tấm vé bình thường trên tay, nhíu mày.
"Thưa cô, cô nhận nhầm người rồi, mời cô quay về xếp hàng soát vé".
Nhìn thấy hai tấm vé bình thường không có bất kỳ vết rách nào, Khổng Linh Linh sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Chẳng phải tấm vé bị cô ta xé rồi sao?
Cô ta cho rằng Vương Đông Tuyết nhất định sẽ dùng hồ dán lại hai tấm vé bị rách, nhưng không ngờ, vé của Vương Đông Tuyết lại chẳng hề hấn gì.
Chẳng nhẽ du thuyền Kim Thái này còn có thể mua vé bổ sung sao?
Hình như chưa từng nghe qua chuyện này.
Cũng không còn cách nào khác, Khổng Linh Linh không dám gây chuyện ở đây, chỉ đứng ở đằng sau ngoan ngoan xếp hàng.
Vào trong du thuyền, bên trong như một khách sạn sang trọng quy mô lớn, chẳng có cảm giác gì là đang ở trên thuyền cả.
"Đông Tuyết, em đi thay đồ trước đi, tí nữa tập trung ở đại sảnh".
"Vâng ạ".
Hai người mỗi người một ngả, đi vào phòng thay đồ.
Vừa lên thuyền, mọi người đều đi thay đồ, đủ loại lễ phục sặc sỡ được mặc lên, những cô gái xinh đẹp đều biến thành công chúa nữ hoàng.
Vương Đông Tuyết cũng vui vẻ cầm trang phục công chúa, tối qua cô đã thử mấy lần, cô rất thích chiếc váy này.
Sau khi thay váy xong, ngắm mình mấy lần qua gương, cảm thấy rất hài lòng, phối thêm chiếc vòng cổ rubi mà Hà Niệm Anh tặng, thì càng xinh đẹp hơn.
Đổi quần áo xong, Khổng Linh Linh bước ra từ phòng thay đồ bên cạnh, đứng trước gương.
Hai người thay quần áo xong đứng cạnh nhau, mặt Khổng Linh Linh lập tức đanh lại.
Một người mặc đồ công chúa, một người mặc đồ cô hầu.
Vương Đông Tuyết còn cao hơn cô ta, trắng hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta.
Lúc này Khổng Linh Linh đứng bên cạnh Vương Đông Tuyết như làm nền cho cô ấy vậy.
Lúc này cả hai đều rất ngại ngùng.
Đúng như bạn cùng bàn của Vương Đông Tuyết từng nói, hai bộ lễ phục này thực ra là một cặp, như cô dâu và phù dâu trong lễ cưới vậy.
Nhưng trong buổi tiệc này, không có ai muốn làm nền cả, nếu Khổng Linh Linh xuất hiện một mình thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đi cùng Vương Đông Tuyết thì lập tức biến thành phông nền, như cứ người hầu của cô ấy vậy, điều này khiến cho Khổng Linh Linh vô cùng khó chịu.
Cô ta không ngờ rằng bộ lễ phục này lại được Vương Đông Tuyết mua!
Hai người đứng trước gương, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Sắc mặt của Khổng Linh Linh ngày càng âm u, bước từng bước lại gần, kéo lấy lễ phục của Vương Đông Tuyết, lạnh lùng nói.
"Đưa lễ phục cho tôi!"
Vương Đông Tuyết giãy giụa: "Đây là lễ phục của tôi..."
Khổng Linh Linh lạnh lùng hừ một tiếng: "Lễ phục của cô thì sao chứ, chỉ đáng giá hai chục nghìn tệ thôi mà, tôi đưa cô là được chứ gì, cô mau cởi ra!"
"Tôi, tôi không bán..."
Vương Đông Tuyết rất thích bộ lễ phục này, hơn nữa còn là do tự cô ấy mua, ai mà chẳng muốn đồ mình mặc là đẹp nhất, đương nhiên không muốn bán.
Khổng Linh Linh lạnh lùng hừ một tiếng, kéo phần ngực của chiếc váy, nói.
"Không bán chứ gì, thế để tôi xé, cho cô trần truồng đi ra ngoài!"
"Cô..."
Khổng Linh Linh kéo lễ phục của cô ấy, vẻ mặt hung ác, nếu như Vương Đông Tuyết thực sự không đồng ý, e rằng cô ta sẽ xé.
Khổng Linh Linh không quan tâm, chỉ cần Vương Đông Tuyết không mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài là được, bộ lễ phục màu hồng của cô ta cũng không có vấn đề gì.
Dưới sự ép buộc của Khổng Linh Linh, Vương Đông Tuyết bắt buộc phải cởi lễ phục ra.
Đổi sang chiếc váy công chúa này xong, Khổng Linh Linh vô cùng thỏa mãn, nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Vương Đông Tuyết, lập tức nổi lòng tham, giật chiếc vòng cổ xuống.
"Cho tôi mượn cái này".
Giật chiếc vòng cổ của Vương Đông Tuyết xong liền bỏ chạy.
"Không được!"
Vương Đông Tuyết cũng muốn đuổi theo, nhưng quần áo xộc xệch, đương nhiên không thể đi ra ngoài.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, cô ấy chỉ có thể mặc bộ lễ phục màu hồng vào xong đuổi theo.
Ngoài phòng thay đồ, Vương Đông Tuyết còn nhìn thấy Tần Lâm đang đợi ở góc đại sảnh, có điều Vương Đông Tuyết không muốn qua đấy, cô muốn xuất hiện trước mặt Tần Lâm với dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Vương Đông Tuyết quay mặt sang một bên, dùng tay che trán, nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh, đuổi lên tầng hai.
"Khổng Linh Linh! Cô, cô mau trả đồ lại cho tôi!"
Lúc này, Khổng Linh Linh đang mặc lễ phục của Vương Đông Tuyết, đeo vòng cổ của Vương Đông Tuyết, cảm thấy thư thái, trên mặt đầy vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói.
"Tôi không biết cô đang nói gì".
Vương Đông Tuyết đi lên phía trước, cướp lấy chiếc vòng cổ, Khổng Linh Linh nhíu mày, đẩy mạnh Vương Đông Tuyết ngã xuống sàn.
Sau đó, Khổng Linh Linh gọi một người đàn ông tới.
"Đinh thiếu gia!"
Đinh Hàng nghe tiếng gọi liền chạy lại: "Linh Linh hôm nay xinh đẹp thế, gọi anh có chuyện gì vậy?"
Khổng Linh Linh chỉ vào Vương Đông Tuyết nói: "Tặng cô gái này cho anh chơi nè?"
Đinh Hàng cúi đầu nhìn, mắt sáng như đèn pha ô tô.
Hàng cao cấp!
Vừa trắng vừa đẹp, cơ thể này, cặp chân này, đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Hơn nữa xinh đẹp ngọt ngào thế này, đôi môi kia...
Có điều Đinh Hàng vẫn bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nói.
"Linh Linh, em đừng đùa mà, đây là du thuyền Kim Thái đó, không phải là thiên kim tiểu thư thì cũng là phú bà lắm tiền, anh đâu dám làm loạn?"
Khổng Linh Linh cười nói: "Con nhãi này chẳng phải phú bà hay thiên kim gì hết, vé của cô ta là hàng trúng thưởng, đây là bạn học của em, lúc đi học còn sống dựa vào tiền trợ cấp sinh viên nghèo".