Vương Đông Tuyết vui vẻ cầm vé quay về tiếp tục tiết học.
Vào đến lớp, mọi người nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Vương Đông Tuyết thì hỏi.
“Đông Tuyết, cậu đi nhận thưởng à? Lấy được rồi sao?”
Khổng Linh Linh lạnh lùng hừ lên: “Chắc chắn là không được rồi, du thuyền Kim Thái là dành cho người giàu có, không phải ai cũng lên được đâu”.
Vương Đông Tuyết cười khúc khích, lấy hai tấm vé từ trong túi ra.
“Là thật đó, tớ đổi thưởng được rồi”.
“Woa, thật à, Đông Tuyết, cậu may mắn thật đó”.
“Lên đó chụp nhiều ảnh vào nhé, để chúng tớ xem với”.
“Tớ cũng muốn đi, tớ từng này tuổi rồi còn chưa được nhìn thấy du thuyền bao giờ”.
Thấy Vương Đông Tuyết lấy ra hai tấm vé thật, sắc mặt Khổng Linh Linh liền thay đổi, lông mày nhíu chặt lại.
Một đứa nhà quê như cô ta cũng có tư cách lên du thuyền cao cấp đấy à?
“Mấy tấm vé đấy của cô là thật hay giả vậy, đưa tôi xem”.
Khổng Linh Linh nói vậy khiến Vương Đông Tuyết hơi do dự rồi đưa vé cho cô ta, thật ra trong lòng cô cũng hơi lo lắng, nếu tấm vé này là giả thì đến lúc đó sẽ xấu hổ chết mất?
Khổng Linh Linh cầm lấy vé, lông mày lập tức nhíu lại.
Là vé thật?
Không ngờ Kim Thái lại phát vé theo cách này.
Chắc một thương hiệu quần áo nào đó nhận được giấy mời và đã dùng giấy mời này làm giải thưởng để kích thích tiêu thụ, không ngờ Vương Đông Tuyết lại ăn may như vậy.
Không được, nếu để cô ta lên thuyền thì sẽ hạ thấp đẳng cấp của Kim Thái.
Khổng Linh Linh bất ngờ xé tấm vé.
“Tấm vé này là giả”.
Thấy tấm vé bị xé, sắc mặt Vương Đông Tuyết lập tức biến đổi.
“Cô...”.
Khổng Linh Linh lạnh lùng hừ: “Cô cái gì mà cô, tấm vé này là giả, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, nếu cô cầm tấm vé giả này lên du thuyền sẽ có kết cục gì, cô biết không?”
Vương Đông Tuyết không nói gì, cô cũng không phải không biết sự đời, tất nhiên hiểu ý của Khổng Linh Linh.
Mấy người bạn khác cũng vội vàng khuyên: “Thôi, bỏ đi Đông Tuyết, giả thì giả, dù sao cậu cũng không mất tiền, coi như là không có chuyện gì đi”.
“Bây giờ mấy cái của hàng cũng đểu thật đấy, dùng phương thức bốc thăm trúng thưởng để thu hút khách hàng, nhưng giải thưởng toàn là giả”.
“Đông Tuyết, cậu đừng để tâm, những nơi như thế toàn là chỗ ăn chơi của mấy cậu ấm cô chiêu, cậu lên đó cũng không hợp với bọn họ, chám òm”.
Vương Đông Tuyết cắn môi, hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nhặt hai tấm vé bị xé lên, quay về chỗ ngồi.
Cô không buồn vì vé giả mà là anh Tần khó khăn lắm mới đồng ý, nhưng cô lại không đi được, anh Tần biết được chắc sẽ thất vọng lắm?
Vương Đông Tuyết cầm hai tấm vé bị xé rách lên, thấy mã QR chống hàng giả, cô lấy điện thoại thử quét mã, sau đó quét ra trang web chính thức của Kim Thái.
Đây rõ ràng là vé thật!
Vương Đông Tuyết chỉ cảm thấy rất ấm ức, Khổng Linh Linh thật là quá đáng.
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Tần Lâm.
“Anh Tần, em xin lỗi, em làm mất vé rồi, chúng ta không đi được nữa...”.
Một lúc sau, Tần Lâm trả lời lại.
“Vé Kim Thái à? Không sao, nếu em muốn đi thì anh sẽ lấy cho em hai vé”.
Vương Đông Tuyết sửng sốt: “Há? Thật ạ? Anh lấy được vé thật à?”
“Chắc là được”.
Đúng rồi, anh Tần quen biết với cả người giàu có nhất, chắc chắn sẽ lấy được vé thôi.
Một lúc sau, Tần Lâm nhắn lại: “Xong rồi, ngày mai gặp”.
Vương Đông Tuyết cầm điện thoại, nở nụ cười ngọt ngào.
Bạn cùng bạn thấy dáng vẻ chìm đắp trong tình yêu của cô thì hỏi.
“Đông Tuyết, cậu sao vậy?”
Vương Đông Tuyết do dự một lúc rồi nói thầm với cô bạn.
“Cậu đừng nói với ai nhé, anh Tần lấy được hai vé rồi”.
Bạn cùng bạn sửng sốt, cũng hơi ngạc nhiên.
“Bạn trai của cậu tài giỏi thật đó!”
Vương Đông Tuyết lần này khôn lên rồi, không nên lớn tiếng về chuyện này nữa, kẻo đám người Khổng Linh Linh biết được lại rắc rối ra.
Nhưng cô bạn cùng bàn của cô cũng rất tốt, không hề nói với ai cả.
“Đúng rồi, Đông Tuyết này, cậu đi dự tiệc thì phải chuẩn bị váy đó”.
“Há? Thế à?”
“Tất nhiên rồi, nếu bạn trai cậu mặc vest còn cậu mặc đồ thể thao thì trông lạc quẻ lắm!”
Vương Đông Tuyết nghĩ cũng thấy đúng, thấy trên TV những người đi dự tiệc đều ăn mặc rất chỉnh tề, vả lại cô vừa mua một bộ đồ cho anh Tần, nhưng bản thân cô vẫn chưa có”.
“Nào, để tớ chọn cho cậu”.
Cô bạn mở điện thoại ra, lên cửa hàng thời trang Lisa xem.
Vương Đông Tuyết lập tức nhíu mày: “Chỗ này đắt quá?”
“Không còn cách nào nữa, váy dạ tiệc của Lisa xịn nhất, nên tất nhiên là đắt rồi, nhưng cậu không cần xem hàng đầu tiên này đâu, đây toàn là váy cho các minh tinh mặc lên thảm đỏ, thuộc hàng cao cấp nhất, cậu xem hàng thứ hai là được”.
Giá váy ở trang thứ hai còn nằm trong khả năng tài chính của cô, nhưng cũng đắt vô cùng, toàn hơn mười nghìn tệ.
Vương Đông Tuyết cong môi: “Đắt thật đó”.
Bạn cùng bàn nói: “Đó là du thuyền Kim Thái đó, có lẽ cậu chỉ lên được đó một lần trong đời thôi, phải ăn mặc thật xinh đẹp vào chứ? Vả lại, biết đâu sau này cậu còn dùng đến chiếc váy này thì sao, ví dụ như lúc các cậu kết hôn chẳng hạn”.
Vương Đông Tuyết ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, có lẽ cả đời chỉ có một lần này thôi.
Gần đây cô livestream kiếm được mấy chục nghìn, cũng tiết kiệm được chút ít, xa hoa một lần cũng không sao.
“Được, tẹo nữa cậu đưa tớ đến cửa hàng xem thử!”
Tan học, hai người đến cửa hàng thời trang Lisa duy nhất ở Đông Hải, trong tủ kính có bày hai bộ váy dạ hội, một trắng một hồng.
Vương Đông Tuyết nhìn cái màu hồng nói: “Bộ này cũng được đó, hay là mua bộ này đi, bộ váy này rẻ hơn mấy nghìn lận.
Cô bạn cùng bàn trợn mắt nói: “Không được, đã mất tiền mua thì phải mua màu trắng chứ, màu trắng mới là váy công chúa, còn cái màu hồng đó là của thị nữ, thế há chẳng phải cậu sẽ làm nền cho người khác à?”
“Được rồi”.
Vương Đông Tuyết cắn răng bỏ ra số tiền lớn để mua bộ váy dạ hội màu trắng này.
Buổi chiều, sau khi tan học, Khổng Linh Linh liền đi đến cửa hàng Lisa hỏi chủ tiệm.
“Tôi muốn bộ váy công chúa màu trắng, size S, lấy cho tôi một bộ”.
“Xin lỗi cô, váy công chúa màu trắng size S chúng tôi đã hết hàng rồi, nhanh nhất phải đến tuần sau mới có hàng”.
“Gì cơ!”, Khổng Linh Linh lập tức nhíu mày: “Hôm qua tôi vẫn thấy treo ở tủ kính mà, sao hôm nay lại hết rồi?”
“Thưa cô, hai tiếng trước đã có khách mua bộ váy công chúa màu trắng đó rồi, chỉ còn bộ màu hồng này thôi”.
Khổng Linh Linh tức phát điên, cô ta chỉ chậm một bước thôi mà!