Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tiểu Hồ Nương ôm mặt, cô ta chỉ có thể bất động đứng đó, thậm chí không dám nói gì.  

             Tiết Đại Lâm cười lạnh, cảm thấy chả có gì hứng thú liền lập tức rời khỏi.  

             Vẻ mặt Tiểu Hồ Nương dường như không thể chịu nổi nữa, nhanh chóng tắt điện thoại, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác tát khi đang trên sóng livestream.  

             Tuy đã tắt điện thoại, nhưng chuyện của Tiểu Hồ Nương vẫn đang được bàn tán xôn xao, phòng livestream hiện lên cả trang đầu, mặc dù vẫn chưa bắt đầu livestream, nhưng lượt truy cập cũng như bình luận lại nhiều không thể tả.   

             Không hề thua kém gì so với Vương Đông Tuyết trước đây, cũng có rất nhiều người hô hào.  

             Nhưng điều khác biệt là, Vương Đông Tuyết ở trang đầu vì mọi người yêu thích cô.    

             Còn Tiểu Hồ Nương thì bị mọi người mắng trong phòng livestream!  

             Cô ta đã được ‘hot’ như mình mong muốn, nhưng lại theo tình huống như thế này.  

             Một số quản lý cấp cao của nền tảng Hổ Ngư đã nhìn thấy sự cố này và ngay lập tức chặn phòng livestream của Tiểu Hồ Nương, những gì cô ta phải đối mặt tiếp theo đó là số tiền vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng...  

             Bên Vương Đông Tuyết không hề quan tâm đến những việc đó mà chỉ chuyên tâm vào nấu ăn, cho nên độ nổi tiếng và yêu thích mới càng ngày càng cao.  

             Sau khi livestream hơn một tiếng, Vương Đông Tuyết tắt điện thoại, mặc dù rất quan tâm đến lời hô hào của người hâm mộ, nhưng dù sao cô cũng đang ở trên tàu hẹn hò với Tần Lâm nên không thể tiếp tục livestream được.  

             Tắt điện thoại xong, hai người dạo chơi trên thuyền một lúc lâu, cuối cùng cũng đã kết thúc chuyến du ngoạn.  

             Sau khi xuống tàu, Tần Lâm vốn định đưa Vương Đông Tuyết về nhà, nhưng đột nhiên anh nhìn thấy tin tức hiện lên trên điện thoại.  

             “Bác sĩ bệnh viện Nhân Dân làm bệnh nhân tử vong và bị người nhà vây kín ở bệnh viện!”   

             Điều thứ nhất, Tần Lâm vốn là một bác sĩ nên anh vô cùng nhạy cảm với loại tin tức như thế này.   

             Điều thứ hai, bệnh viện Nhân Dân chính là nơi Lâm Nguyệt Dao đang làm việc, đương nhiên cũng sẽ khiến Tần Lâm chú ý.  

             Sau khi nhấn vào bài báo, liền nhìn thấy một nữ bác sĩ đang bị mọi người vây quanh, hình như có rất nhiều người đang kéo giữ cô ấy.   

             Tuy đeo khẩu trang và mặc áo blu trắng, nhưng Tần Lâm vẫn có thể nhìn ra được người đó chính là Lâm Nguyệt Dao.  

             Tần Lâm cau mày: “Đông Tuyết, em về trước đi, hình như em họ anh đang xảy ra chút chuyện, để anh đến bệnh viện một chuyến”.   

             “Được, anh đi cẩn thận nhé”.  

             Tần Lâm để Tiết Đại Lâm đưa Vương Đông Tuyết về nhà, còn anh tự mình lái xe đến bệnh viện Nhân Dân.  

             Lúc này, bệnh viện Nhân Dân đã bị vây kín đến mức cả con kiến cũng chui không lọt, bên ngoài toàn là phóng viên, thậm chí còn có cả cảnh sát, có vài chiếc siêu xe đậu trước cổng bệnh viện chắn ngang lối vào.  

             Mấy chiếc Mercedes Benz trực tiếp lái đến rồi đậu ngay trước cổng, dường như người nhà của bệnh nhân đã dùng xe chặn hết nơi này.   

             “Gọi nữ bác sĩ đó ra đây mau! Có gan làm chết người sao không có gan nhận!”  

             “Các người làm cho anh trai tôi chết, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai ở cái bệnh viện này đâu!”  

             “Phóng viên mau đến xem này, cái bệnh viện ác độc này chứa toàn lang băm thôi! Đã không có bản lĩnh lại còn dám làm liều, ai cho các người cái dũng khí đó vậy hả!”   

             “Mau ra đây!”  

             “Mau ra đây!”  

             Không biết đây là người nhà hay ‘người’ mà người nhà mang đến để gây rắc rối nữa, dù sao bây giờ cửa của bệnh viện cũng không thể ra hay vào được, cảnh sát chỉ có thể duy trì trật tự ở bên ngoài, với lại hiện tại tâm trạng người nhà bệnh nhân không ổn định nên bọn họ cũng không dám manh động.  

             Tần Lâm nhíu mày, trực tiếp đi đến bên cạnh phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, sau đó anh trèo qua tường ngoài để lên đến lầu hai, rồi đi vào từ cửa sổ nhà vệ sinh.  

             Lúc này, Lâm Nguyệt Dao vẫn đang bận rộn trong phòng phẫu thuật, một số chuyên gia đều vây quanh trước giường bệnh với vẻ mặt buồn bã.  

             “Nguyệt Dao, đừng tốn sức nữa, bệnh nhân không qua khỏi đâu”.  

             Một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường trong tình trạng nguy cấp.  

             Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao trắng bệch, cô liên tục dùng biện pháp cấp cứu CPR* nhưng chẳng có tác dụng gì.  

             * biện pháp cấp cứu CPR: hay còn gọi là 'hồi sức tim phổi', tổ hợp thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch.  

             Vành mắt Lâm Nguyệt Dao đỏ hoe, trong lòng vô cùng lo lắng.  

             Không chỉ bởi vì trách nhiệm, mà còn vì một sinh mệnh cứ thế biến mất trước mắt, nên thật sự khiến cho cô không cam lòng.  

             Chủ nhiệm bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ Lâm, cô đã làm gì thế này, lúc trước là do cô đưa bệnh nhân đến bệnh viện Nha khoa của chúng tôi, bây giờ thì hay rồi, bệnh nhân lại xảy ra chuyện ở đây, tôi nói cho cô biết, tôi chưa từng đụng vào bệnh nhân này đâu đấy, tất cả mọi trách nhiệm đều là của mấy người”.  

             Trong lĩnh vực y học, nha khoa là một chuyên ngành riêng biệt, ngang hàng với Đông y và Tây y, vậy nên bệnh viện răng hàm mặt mới là một bệnh viện riêng biệt.  

             Lúc trước Lâm Nguyệt Dao ở bên đó, bệnh nhân không ngừng nói đau cổ và ngực, nhưng không biết tại sao y tá hướng dẫn lại sắp xếp ông ấy đến khoa nội để kiểm tra trước.  

             Sau khi Lâm Nguyệt Dao kiểm tra một lượt xong, mới phát hiện bệnh nhân bị hoại tử dây thần kinh khoang miệng, nên mới dẫn đến việc đau ở cổ và ngực.  

             Một khi tìm được nguyên nhân sau cùng thì mới ‘đúng bệnh hốt thuốc’ được.  

             Nhưng đây là vấn đề của khoa răng hàm mặt, Lâm Nguyệt Dao đã giải thích với bệnh nhân rằng ông ta nên chuyển đến bệnh viện răng hàm mặt bên cạnh để điều trị.  

             Nhưng khi vừa khám xong, bệnh nhân đột ngột co giật và kêu đau, sau đó Lâm Nguyệt Dao mới nhanh chóng tiếp nhận điều trị.  

             Bệnh nhân lấy trong túi ra một đơn thuốc và nói với Lâm Nguyệt Dao rằng mỗi lần bị đau ông ta đều uống theo nó.  

             Thấy cơ thể bệnh nhân co giật dữ dội, sợ ông ta sẽ tự cắn vào lưỡi mình nên Lâm Nguyệt Dao mới cho ông ta uống một viên thuốc, nhìn bên ngoài thì đó chỉ là một viên thuốc giảm đau, không hề có tác dụng phụ.  

             Nhưng sau khi uống xong, bệnh nhân ngay lập tức ngất xỉu và lên cơn sốc nhẹ.  

             Lúc này, Lâm Nguyệt Dao mới ý thức được đang gặp rắc rối, vì vậy cô đã nhanh chóng liên hệ với bác sĩ ở bệnh viện răng hàm mặt ở bên cạnh để gấp rút đưa bệnh nhân sang.  

             Nhưng khi đưa qua bên đó thì đã muộn rồi, bệnh viện răng hàm mặt tuy có thể giải quyết được vấn đề dây thần kinh dưới răng nhưng không giải quyết được tình trạng bệnh nhân bị sốc.  

             Còn Lâm Nguyệt Dao lại là bác sĩ khoa nội của bọn họ, theo các phương pháp hồi sức bệnh nhân thông thường thì không thể nào cứu sống ông ấy nổi.  

             Bởi vì vấn đề cơ bản bên trong khoang miệng vẫn chưa được giải quyết, nên không thể nào tỉnh lại được.   

             Sau đó, người nhà bệnh nhân đến, nghe nói bác sĩ bất lực liền lập tức làm loạn, sau đó còn tát Lâm Nguyệt Dao một bạt tai.  

             Bây giờ trên mặt Lâm Nguyệt Dao vẫn còn năm dấu vân tay, nhưng cô không hề quan tâm, cô phải chịu trách nhiệm về sự cố này, điều quan trọng nhất bây giờ là phải cứu được bệnh nhân.   

             “Chủ nhiệm Chung, chuyện này không thể trách mình tôi được, bệnh nhân hôn mê trong phòng khám của tôi, vì vậy đương nhiên tôi phải cứu ông ấy”.  

             Chủ nhiệm Chung cười lạnh: “Cô có thể cứu người, nhưng cô có biết mình đã cho bệnh nhân uống thuốc gì không?”  

             Lâm Nguyệt Dao trả lời: “Đó là do bệnh nhân muốn!”  

             Chủ nhiệm Chung cười khẩy: “Bác sĩ Lâm, cô là bác sĩ đấy, còn ông ấy là bệnh nhân, chẳng lẽ dùng thuốc gì đều phải đợi bệnh nhân nói cho cô biết à?”  

             Lâm Nguyệt Dao nghiến răng nghiến lợi, không thể phản bác, trong trường hợp đó, chỉ cần một bác sĩ có lương tâm thì đều sẽ làm như vậy, ai lại nghĩ đến việc chịu trách nhiệm khi cứu người chứ?  

             “Chủ nhiệm Chung, tôi đã kịp thời đưa ông ấy đến chỗ các người rồi, tại sao các người lại không có biện pháp gì?”  

             Chủ nhiệm Chung lắc đầu: “Bác sĩ Lâm, cô đừng nói là đưa đến kịp thời, mà sau khi bệnh nhân bị sốc mới được đưa đến đây, chúng tôi chỉ là bệnh viện răng hàm mặt, chỉ có thể giải quyết các vấn đề về khoang miệng, nhưng cô thấy đấy, miệng bệnh nhân không hề mở ra, nên chúng tôi cũng đành bó tay”.

Advertisement
';
Advertisement