Hầu hết các khoa răng hàm mặt đều cần sự hợp tác của bệnh nhân, vì trong khoang miệng có rất nhiều mạch máu và dây thần kinh liên quan đến đầu và lưỡi.
Vậy nên khi bệnh nhân bị sốc, rất khó để thực hiện ca mổ.
Sau khi đưa dao mổ vào miệng bệnh nhân, nếu bệnh nhân co giật, nghiêng đầu hoặc lắc người thì sẽ tự cắn vào động mạch chủ ở lưỡi dẫn đến tử vong, vì vậy, trong trường hợp này, chủ nhiệm Chung mới không dám thực hiện ca mổ.
Chỉ cần chưa động đến bệnh nhân thì trách nhiệm này không phải của ông ta.
Lâm Nguyệt Dao lúc này mồ hôi nhễ nhại, nhưng không còn cách nào khác, cô hoàn toàn không hiểu gì về răng hàm mặt, mười mấy chuyên gia ở xung quanh, ai nấy cũng đều bất lực.
Sau khi Tần Lâm vào được bệnh viện, phải mất một lúc lâu mới tìm thấy phòng phẫu thuật của Lâm Nguyệt Dao, vừa bước tới cửa, Lâm Nguyệt Dao liền đi ra ngoài, định chuẩn bị sẵn thuốc mê, trước tiên tiêm thuốc mê cho bệnh nhân, để ông ấy bình tĩnh lại rồi mới tiến hành điều trị.
“Sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy Tần Lâm, Lâm Nguyệt Dao có hơi kinh ngạc.
“Anh nghe nói chỗ em xảy ra chuyện, nên mới đến để giúp đỡ”.
Lâm Nguyệt Dao thở dài: “Anh thì giúp gì được chứ, em không biết gì về răng hàm mặt, chẳng lẽ anh lại biết sao?”
Ngay khi Lâm Nguyệt Dao chuẩn bị gọi bác sĩ gây mê, đột nhiên vài người nhà của bệnh nhân lao vào.
“Đồ lang băm! Đứng lại cho tôi!”
Mấy người nhà của bệnh nhân đều cao lớn vạm vỡ, bọn họ đến với thái độ không chút thiện ý, trực tiếp bao vây Lâm Nguyệt Dao lại.
Một người đàn ông trung niên đeo kính trong đám người nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi là tổng biên tập của Báo Hoa Hạ! Nếu hôm nay cô không đưa ra được lời giải thích, thì bảo đảm ngày mai bệnh viện của các người sẽ xuất hiện trên các mặt báo!”
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao đột nhiên thay đổi, cô cũng cho rằng người nhà bệnh nhân không hề đơn giản, nếu không thì trong thời gian ngắn sao lại có nhiều phóng viên ở trước cửa như vậy chứ.
Không ngờ người này lại là tổng biên tập của Báo Hoa Hạ!
“Trước tiên xin mọi người hãy bình tĩnh, chúng tôi đang cô gắng hết sức để cứu chữa, hiện tại tôi sẽ chuẩn bị gây mê, xin các vị đừng làm chậm trễ thời gian nữa!”
Tổng biên tập Sở hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi vẫn còn tin cô sao? Người ở bên trong là anh trai tôi, nhanh chóng gọi chuyên gia giỏi nhất bệnh viện của các người đến chữa trị ngay lập tức, nếu không tôi sẽ không để mấy người sống tốt đâu!”
Tần Lâm bước vào đám đông, rồi đứng trước mặt Lâm Nguyệt Dao để bảo vệ cho cô.
“Các người cứ yên tâm đi, bệnh nhân sẽ không có chuyện gì đâu, chúng tôi sẽ đi cứu chữa ngay bây giờ”.
Tổng biên tập Sở nói: “Được! Đây là do cậu nói đấy, nếu như anh tôi xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”
Nói xong, vài người xung quanh tổng biên tập Sở lập tức cầm máy ảnh lên để chụp, ông ta đích thân đưa phóng viên vào tận đây để ghi hình trực tiếp.
Tần Lâm cũng không buồn giải thích, trực tiếp kéo Lâm Nguyệt Dao vào phòng phẫu thuật.
Lâm Nguyệt Dao cau mày, hơi vùng vẫy một chút.
“Anh! Anh làm loạn gì thế, anh gây ra họa lớn rồi đó! Làm sao anh có thể bảo đảm với bọn họ được chứ, trên thực tế bệnh nhân không có cách nào cứu sống, chỉ có thể chờ chết mà thôi, lát nữa ra ngoài làm sao giải thích với bọn họ được đây!”
Năng lượng của tổng biên tập Sở quả nhiên không hề bình thường, bệnh nhân còn chưa chết, thế mà vừa rồi lại có tin ‘bệnh viện Nhân Dân làm chết người’, chính là mục báo mà Tần Lâm đã nhìn thấy.
Nếu bệnh nhân thật sự chết rồi, thì chắc chắn tin tức tiêu cực này sẽ tràn ngập các mặt báo, và Lâm Nguyệt Dao sẽ trở thành tội đồ của bệnh viện Nhân Dân.
Tần Lâm nói: “Yên tâm đi, để anh xem thử”.
Lâm Nguyệt Dao thật sự cạn lời: “Anh xem thì có tác dụng gì chứ, anh chỉ là bác sĩ Đông y thôi!”
Tần Lâm cười đáp: “Chính bởi vì là Đông y, nên mới có hy vọng”.
Tây y có hệ thống hoàn chỉnh và chuyên về các khoa, vì vậy nên phân biệt vô cùng rõ ràng chi tiết, khoa răng hàm mặt chính là khoa răng hàm mặt, đương nhiên bác sĩ ở đây sẽ không biết nhiều về các chuyên ngành khác.
Nhưng Đông y thì khác, các bác sĩ Đông y bắt buộc phải phát triển toàn diện.
Nói trắng ra là Tần Lâm đều thông thạo tất thảy các chuyên khoa của Tây y, ngay cả khoa sản anh cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Khả năng toàn diện này không phải Lâm Nguyệt Dao có thể so sánh được.
Hai người đi vào phòng cấp cứu, nhìn thấy chủ nhiệm Chung và những người khác đang vây quanh bệnh nhân, nhưng đành bất lực.
Tần Lâm nói: “Những người không liên quan làm ơn tránh sang một bên”.
Chủ nhiệm Chung cau mày: “Cậu là ai?”
Sự việc đã đến nước này, Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng còn cách nào khác, chí có thể cắn răng nói.
“Đây là anh họ tôi, anh mấy mở y quán Đông y”.
Chủ nhiệm Chung hừ lạnh một tiếng: “Mở phòng khám mà cũng dám đến bệnh viện của chúng tôi? Bác sĩ Lâm, cô nực cười quá rồi đấy, cô không thể tự mình chữa lại tùy tiện đi gọi một bác sĩ Đông y ở ngoài đến chữa sao, nếu như xảy ra chuyện thì cô có kham nổi không!”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao trầm xuống, sau đó nói: “Nếu xảy ra chuyện, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần chủ nhiệm Chung quan tâm đâu!”
Lâm Nguyệt Dao trợn mắt, loại đàn ông không dám gánh vác này lại có thể làm bác sĩ sao, thật nực cười.
Chủ nhiệm Chung cười khẩy: “Nếu đã như vậy thì chúng ta ra ngoài đi, tránh việc bị liên lụy! Đi thôi!”
Chủ nhiệm Chung đưa một vài bác sĩ từ bệnh viện răng hàm mặt trực tiếp rời khỏi phòng cấp cứu, lần này bọn họ không còn ở hiện trường nữa, đương nhiên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đều không liên quan đến bọn họ.
Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Lâm Nguyệt Dao và Tần Lâm.
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao hết sức khó coi, khi nhìn thấy bệnh nhân đang nguy kịch, nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống.
Nếu không cứu được bệnh nhân thì cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, không liên quan gì đến việc trách nhiệm.
Tần Lâm nói: “Đừng khóc nữa, giúp anh chuẩn bị một số dụng cụ phẫu thuật đi”.
Lâm Nguyệt Dao lau nước mắt: “Anh đừng làm bậy nữa! Không ai có thể cứu nổi tình trạng này đâu, cứ để em chịu trách nhiệm đi”.
Lúc này, Lâm Nguyệt Dao chợt nghĩ đến Tần đại sư, nếu Tần đại sư ở đây, không chừng bệnh nhân có thể được cứu.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô hoàn toàn không thể liên lạc với Tần đại sư được, hơn nữa đây lại là chuyện của bệnh viện răng hàm mặt, có vẻ bệnh nhân cũng không còn nhiều thời gian để bọn họ chữa trị nữa.
Tần Lâm nói: “Yên tâm đi, anh từng học qua các phương thuốc cổ truyền, anh chữa được”.
Lời nói của Tần Lâm đã mang đến cho Lâm Nguyệt Dao một tia hy vọng, kiến thức Đông y vô cùng uyên thâm, có rất nhiều phương thức cổ truyền hết sức lợi hại, nếu như đúng bệnh thì sẽ có thể chữa được những căn bệnh rất phức tạp mà Tây y không thể nào làm được.
Nói không chừng Tần Lâm lại có phương thuốc cổ truyền nào đó, thử một lần thì có sao, dù sao bây giờ cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.
Lâm Nguyệt Dao bắt đầu làm trợ thủ cho Tần Lâm.
Trừ Lâm Nguyệt Dao ra thì chẳng có người ngoài, nên Tần Lâm cũng chẳng giấu giếm làm gì.
Tần Lâm xem mạch cho bệnh nhân, đảo mí mắt, mở miệng và nhìn vào các tưa lưỡi, anh đã hoàn toàn hiểu rõ các triệu chứng.
Đông y là thế, về cơ bản phải thành thạo tất cả các chuyên môn, vấn đề răng hàm mặt cũng không ngoại lệ.
Người khác không dám mổ, cũng không có nghĩa là Tần Lâm cũng không dám.
Muốn chữa khỏi bệnh trước hết phải chữa tận gốc căn nguyên, tự nhiên các vấn đề khác về răng miệng cũng sẽ được giải quyết.
Nâng bệnh nhân lên, để ông ấy ngả ra sau khoảng bốn mươi lăm độ rồi đâm hai cây kim bạc vào hai bên khóe miệng của bệnh nhân.
Đột nhiên, bệnh nhân há miệng ra, nhưng vẫn bất động.