Hai người cùng nhau đi ăn đêm, sau đó về nhà nghỉ ngơi, với lại Tần Lâm đã lâu không gặp dì Hai, tiện thể đến nhà gặp mặt một chút.
Sáng sớm hôm sau, tin tức ở khắp mọi nơi.
Đường Mẫn ngồi xem TV trong phòng khách, đột nhiên bà hét lên: “Nguyệt Dao! Con mau ra xem này!”
Lâm Nguyệt Dao bước ra, nhìn thấy tin tức trên TV đang tường thuật lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp của tổng biên tập Sở nên lúc nào bệnh nhân cũng được ghi hình, từ khi được Lâm Nguyệt Dao bắt đầu điều trị, cho đến khi bị sốc và được đưa đến bệnh viện răng hàm mặt, tất cả đều đã được ghi lại, toàn bộ đều là sự việc đã xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng chỉ có duy nhất một điều không giống, chính là những gì chủ nhiệm Chung nói khi đi ra khỏi phòng phẫu thuật!
“...”
“Lúc bệnh nhân được đưa đến không thể mở được miệng, lúc này nếu chuyển sang bác sĩ khoa răng hàm mặt bình thường thì chắc chắn sẽ bó tay, nhưng may mắn thay, lại có tôi ở đây, tôi đã dùng một số phương pháp để giữ miệng của bệnh nhân và ca mổ đã được thực hiện một cách an toàn”.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh nhưng ăn nói hàm hồ của chủ nhiệm Chung, Lâm Nguyệt Dao suýt chút nữa nổi điên!
“Thật không biết xấu hổ! Tại sao ông ta lại mặt dày như vậy chứ! Do ông ta chữa khỏi à? Ông ta nghĩ ra cách để giữ miệng bệnh nhân sao? Tại sao có thể nói mà không biết ngượng như vậy được!”
Lâm Nguyệt Dao vốn không muốn giành công gì, dù sao thì cũng là do Tần Lâm chữa khỏi, anh lại không phải là bác sĩ của bệnh viện, cho dù có biết anh chữa khỏi thì anh cũng sẽ không nhận được tiền thưởng.
Nhưng cô không thể khoan nhượng cho người khác lấy công lao của anh, rõ ràng là do Tần Lâm chữa khỏi, nhưng chủ nhiệm Chung lại nói là nhờ ông ta?
Người này thật quá vô liêm sỉ, hôm qua lúc ở phòng bệnh, vì để trốn tránh trách nhiệm nên ông ta đã bỏ chạy giữa chừng, không những không giúp được gì mà còn nói lời châm chọc, thật sự khiến người khác ghê tởm.
Tần Lâm đứng cạnh nhưng không hề để lộ cảm xúc gì, anh vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Lâm Nguyệt Dao lại tức thay cho anh.
“Anh họ, sao anh lại bình tĩnh như vậy được chứ, anh không giận sao?”
Tần Lâm cười đáp: “Có gì đáng giận đâu chứ, chỉ là một kẻ lừa đời lấy tiếng mà thôi, ông ta sẽ bị lộ nhanh thôi”.
Lâm Nguyệt Dao lắc đầu: “Làm gì dễ dàng thế, lần này vừa may bệnh nhân là tổng biên tập của Báo Hoa Hạ nên mới dám nói không chút kiêng nể gì như vậy”.
“Cho dù ông ta là một kẻ lừa gạt, nhưng sau này cũng sẽ không có ai biết, trừ khi có thêm tin tức tiêu cực mà thôi, nhưng xác suất lại quá nhỏ”.
Tần Lâm nói: “Bệnh nhân hôm qua không phải chỉ phẫu thuật một lần là có thể khỏi đâu, lát nữa sẽ có người đến tìm chúng ta”.
Lâm Nguyệt Dao cau mày: “Thật không, anh đừng đùa em đấy”.
Có thể đoán được thời gian tái phát lần thứ hai của bệnh nhân? Kỹ năng này không phải người thường có thể làm được, vậy Tần Lâm có thể không?
Tần Lâm mỉm cười, cũng không giải thích thêm, sau đó anh ngồi lên sô pha rồi đọc báo.
Còn bên kia, bệnh nhân cũng vừa tỉnh dậy, ăn được vài ngụm cháo thì đột nhiên nôn hết ra, hơn nữa, mặt cắt không còn giọt máu.
“Anh!? Anh làm sao thế!”
Bệnh nhân lập tức lên cơn co giật rồi lại ngất xỉu, lần này càng nghiêm trọng hơn, chiếc thìa vẫn còn đang ngậm trong miệng.
“Anh!”
Tổng biên tập Sở giật mạnh chiếc thìa trong miệng ra nhưng hoàn toàn không giật được, ông ta lập tức hốt hoảng, liền hét lớn.
“Mau tìm chủ nhiệm Chung, bệnh của anh trai tôi lại tái phát rồi!”
Không bao lâu sau, sắc mặt chủ nhiệm Chung nghiêm trọng đi vào cũng một vài bác sĩ khác, sau khi nhìn thấy tình trạng của bệnh nhân, ông ta lập tức bị sốc.
“Mau, chuẩn bị phòng phẫu thuật!”
Lúc này, chiếc thìa ở trong miệng bệnh nhân vẫn chưa được lấy ra, chứng co giật rất rõ ràng, nếu chậm trễ thì chiếc thìa có thể bị bệnh nhân cắn nát.
Một khi bị cắn vỡ thì các mảnh sứ sẽ đi vào khí quản, lúc đó thật sự sẽ mất mạng.
Chủ nhiệm Chung vội vàng chạy vào phòng cấp cứu cùng với các bác sĩ dưới quyền, tổng biên tập Sở cũng đi theo, tuy hai đồng nghiệp không mang theo máy quay nhưng họ vẫn lấy điện thoại ra chụp theo bản năng.
Bọn họ muốn chứng kiến bàn tay vàng của chủ nhiệm Chung.
Khi vào phòng cấp cứu, hai bác sĩ liền giữ bệnh nhân lại, sau đó chủ nhiệm Chung bắt đầu cạy miệng bệnh nhân.
Hai phút sau, miệng bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu mở ra, lực cắn của con người quả đáng kinh ngạc, nếu bị co giật như thế này thì khó có ai mở được.
Nếu dùng bạo lực để cạy thì có khả năng làm tổn thương lưỡi hoặc răng của bệnh nhân, đây cũng là một giải pháp không khả thi.
“Chủ nhiệm Chung, sao thế, chẳng phải trước đây anh đã từng chữa trị rồi sao, chắc không có vấn đề gì chứ!”
Trán chủ nhiệm Chung đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Không sao, cứ gây mê trước!”
Vài phút sau, chủ nhiệm Chung lại dùng thứ này để cạy miệng bệnh nhân.
Lần này là do thuốc tê nên mới hở ra chút ít, nhưng trong miệng bệnh nhân lại có chiếc thìa sứ, nên căn bản không thể cho công cụ vào tiến hành thao tác được, hơn nữa, độ mở cũng không lớn lắm, giống hệt như không mở vậy.
Tổng biên tập Sở có chút lo lắng: “Chủ nhiệm Chung, chuyện gì đang xảy ra vậy, anh có kinh nghiệm mà đúng không, sao lại không được chứ?”
Chủ nhiệm Chung cau mày, cắn răng nói.
“Xin anh đừng nói nữa!”
Tổng biên tập Sở ở cạnh cũng không nói gì thêm, không muốn quấy rầy bác sĩ làm việc.
Chủ nhiệm Chung dùng lực mở miệng bệnh nhân ra, đang định tiến hành thao tác thì đột nhiên bệnh nhân dường như đã làm mất đi tác dụng của thuốc tê, ngay lập tức miệng được khép lại.
‘Rắc’ một tiếng, chiếc thìa sứ trực tiếp bị nghiền nát, một số mảnh vỡ đã đi vào miệng của bệnh nhân.
“Hỏng rồi!”
Một bác sĩ nhỏ bên cạnh lên tiếng.
Sắc mặt chủ nhiệm Chung cũng tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, có người nhà bệnh nhân ở đây, kêu ca cái gì!
Vị bác sĩ đó cũng đã biết mình lỡ lời, liền cúi đầu không nói gì thêm.
Tổng biên tập Sở cau mày, có chút không vui: “Chủ nhiệm Chung, rốt cuộc là anh có biết chữa hay không đấy!”
Sự việc đã đến nước này, chủ nhiệm Chung cũng không thể nào giấu giếm được nữa, nếu cứ tiếp tục thì tính mạng bệnh nhân có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó phải chịu trách nhiệm hình sự thì coi như xong đời.
Chủ nhiệm Chung nói: “Tôi, tôi không biết, trước đây tôi không hề chữa trị cho anh trai của anh... Chính là bác sĩ Lâm của bệnh viện bên cạnh chữa đấy, các người mau chuyện viện nhanh đi”.
Tổng biên tập Sở há hốc mồm, vô cùng sửng sốt, vài giây sau liền nghiến răng nghiến lợi.
“Khốn kiếp! Mau chóng chuyển viện!”
Tổng biến tập Sở dường như tức điên lên, tên lang băm này đúng là hại người mà!
Chủ nhiệm Chung lúc này cũng không còn cách nào khác, nhanh chóng giúp bệnh nhân chuyển viện, y tá và bác sĩ đều luống cuống làm việc, bệnh nhân được tiêm thuốc an thần để không nuốt phải các mảnh vỡ, sau đó mới được chuyển đến bệnh viện Nhân Dân bên cạnh.
Sắc mặt chủ nhiệm Chung tái mét, nhìn thấy tổng biên tập Sở liền biết rằng mình toi đời chắc rồi.
Sự việc này sẽ được lên báo vào ngày mai, đến lúc đó sự nghiệp của ông ta cũng sẽ dừng lại tại đây.
Ông ta vốn muốn lợi dụng danh tiếng để quảng cáo cho bản thân, để có thêm ưu thế trong việc đánh giá các giao sư vào năm sau.
Cho dù bệnh nhân có mắc bệnh như vậy đến, ông ta không chữa được cũng không sao, dù gì thì cũng chẳng có ai có sức ảnh hưởng như tổng biên tập Sở, có thể quảng bá mạnh mẽ cho ông ta như vậy.
Song, ông ta không bao giờ ngờ rằng bệnh nhân này lại tái phát như thế! Và lần này lại càng nghiêm trọng hơn!