Sắc mặt tổng biên tập Sở vô cùng âm u, sau khi đến bệnh viện Nhân Dân liền chỉ đích danh bác sĩ Lâm.
Lần trước ông ta còn trách bác sĩ Lâm, trên bản tin còn nói rằng bác sĩ Lâm của bệnh viện Nhân Dân suýt nữa đã gây ra tai nạn y khoa.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân đúng là quá ngu ngốc mà!
Tổng biên tập Sở hận không thể tự tát chính mình.
Sau khi đến bệnh viện Nhân Dân mới biết được bác sĩ Lâm không có ca làm ngày hôm nay, nên tổng biên tập Sở đã nhanh chóng liên lạc với cô.
May mắn thay, ông ta cũng có chút quan hệ, nên đích thân viện trưởng đã liên lạc với Lâm Nguyệt Dao để mời cô đến phẫu thuật.
Lâm Nguyệt Dao đang ở nhà xem TV, cô hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại.
Vài giây sau, cô đã cúp máy.
Đường Mẫn hỏi: “Sao thế con gái?”
“Bệnh viện gọi con đi tiến hành một ca phẫu thuật, bệnh nhân trên tin tức vừa nãy lại tái phát bệnh rồi”.
Đường Mẫn cũng vô cùng kinh ngạc: “Ồ, anh họ con nói đúng rồi đấy, hai đứa mau đi đi!”
Lâm Nguyệt Dao có chút kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không ngờ anh lại thật sự nói trúng, xem ra hay hiểu rất rõ về căn bệnh này.
Tần Lâm lập tức thay đồ rồi đi đến bệnh viện cùng với Lâm Nguyệt Dao, đương nhiên là anh phải đi rồi, mặc dù Lâm Nguyệt Dao biết cách nhưng cô không thể nào làm được.
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, tổng biên tập Sở đã đứng sẵn ở cửa để đón tiếp, một số phóng viên đã chạy tới và chĩa máy ảnh về phía Lâm Nguyệt Dao.
Tổng biên tập Sở chạy đến bắt tay Lâm Nguyệt Dao và xin lỗi.
“Bác sĩ Lâm, tôi là tổng biên tập của tờ Báo Hoa Hạ, thật xin lỗi cô, hôm qua thật sự là lỗi của tôi, mong cô bỏ qua cho!”
Lâm Nguyệt Dao xua tay: “Không sao, cứu người trước đi”.
“Được được được!”
Lâm Nguyệt Dao bước nhanh vào bệnh viện, cô khoác chiếc áo blu trắng lên, sau đó nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.
Tổng biên tập Sở nhìn theo, vẻ mặt thán phục.
“Đây mới chính là bác sĩ thực thụ, dù có bị oan nhưng cũng không ghi thù, khi biết bệnh nhân đang gặp nguy hiểm liền chạy đến ngay lập tức, ngày mai tôi phải phát tin này mới được!”
Lâm Nguyệt Dao thay quần áo rồi bước vào phòng phẫu thuật, Tần Lâm cũng theo sau cô.
Lần này, tổng biên tập Sở và những người khác đều bị chặn lại bên ngoài, bọn họ cũng không xông vào mà kiên nhẫn chờ ở cửa.
Sau khi đến giường bệnh, nhìn thấy bệnh nhân đang ngậm thìa, Lâm Nguyệt Dao lập tức cau mày.
“Phải làm sao bây giờ, nó sẽ không cắt trúng lưỡi của bệnh nhân chứ?”
Tần Lâm nhìn một lượt rồi nói: “Không sao, chuẩn bị nhíp”.
Tần Lâm làm lại các phương thức cũ, sau khi cắm hai cây kim bạc ở khóe miệng thì bệnh nhân lập tức há miệng ra.
Tần Lâm dùng một ngón tay ấn vào huyệt đạo trên cổ bệnh nhân để ông ấy không thể nuốt được, sau đó dùng nhíp gắp hết những mảnh vỡ ra.
Quả thật có vài vết thương trong miệng, nhưng động mạch không bị cắt nên không hề gây nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Lâm dùng kim bạc đâm vào nướu của bệnh nhân, đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt Dao được chứng kiến việc châm cứu trong khoang miệng.
“Trong miệng cũng có huyệt đạo à?”
Tần Lâm gật đầu: “Lưỡi cũng có”.
Đông y vô cùng uyên thâm, kỹ thuật kim bạc mà tổ tiên để lại không phải là vô ích.
Sau vài thao tác, cơn co giật của bệnh nhân ngay lập tức thuyên giảm, Lâm Nguyệt Dao cũng hết sức bất ngờ với phương pháp châm cứu này.
“Anh họ, nếu anh đã giỏi như vậy, sao không mở một phòng khám răng hàm mặt đi?”
Tần Lâm có vẻ rất hiểu biết về răng hàm mặt, ngày nay các phòng khá nha khoa có thể kiếm được nhiều tiền hơn các phòng khám bình thường.
Tần Lâm cười đáp: “Anh giỏi toàn diện”.
Lâm Nguyệt Dao trợn mắt nói: “Mới khen vài câu anh đã tự phét rồi, anh biết mỗi phương thuốc cổ truyền liền trở thành giỏi toàn diện rồi à!”
Tại sao phương thuốc cổ truyền (thiên phương) lại được gọi là ‘thiên’, bởi vì nó không hề có bản chất chủ yếu, và nó chỉ được sử dụng trong những trường hợp hiếm hoi mà thôi.
Nếu chỉ dựa vào các phương thuốc cổ truyền thì để chữa bệnh thì chắc chắn sẽ không hiệu quả.
Nhưng nền móng châm cứu của Tần Lâm lại vô cùng tốt, xem ra cơ bản rất vững chắc, trước đây Lâm Nguyệt Dao đã thật sự xem thường anh, nói không chừng y quán của anh cũng không tồi chút nào.
“Anh họ, anh có muốn em giới thiệu cho anh một vị bác sĩ Đông y không, để anh học hỏi từ người ta?”
“Em có quen một người, sư phụ của anh ấy là bậc thầy Đông y Khổng Phàm Lâm, anh ấy rất giỏi, anh ấy có thể chỉ cho anh chút ít”.
Nếu là trước kia thì Lâm Nguyệt Dao sẽ không thèm quan tâm đến mấy chuyện này, cô luôn cho rằng Tần Lâm xuất thân bần hàn, nếu giới thiệu một vị bác sĩ Đông y để giúp đỡ cho anh, lỡ may xảy ra chuyện gì thì lại không tốt.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì Tần Lâm quả thật có chút nền tảng về Đông y, nếu như được chỉ dẫn tận tình, có khi anh lại làm nên chuyện.
Tần Lâm cười đáp: “Đồ đệ của Khổng Phàm Lâm à? Thôi đi thì hơn”.
Đến Khổng Phàm Lâm còn phải ngồi chữa bệnh ở y quán của Tần Lâm để học y thuật của anh, đồ đệ của ông ta sao? Ha ha...
Lâm Nguyệt Dao cáu kỉnh trừng mắt nhìn anh, tên này vừa chữa được bệnh liền trở nên ngông cuồng rồi.
Sau đó, tình trạng của bệnh nhân đã hồi phục hơn rất nhiều, Tần Lâm cũng đã viết một đơn thuốc đưa cho Lâm Nguyệt Dao và nhờ cô đưa cho người nhà bệnh nhân.
Lần này đơn thuốc mà Tần Lâm kê là thuốc tây, bởi vì Lâm Nguyệt Dao là người học về thuốc tây, nếu như kê thuốc bắc thì cô sẽ không tài nào hiểu được.
Hầu hết các thành phần trong thuốc tây đều tương tự như thuốc bắc, chỉ là về vấn đề liều lượng, cơ bản cũng chẳng có gì khác biệt.
Lâm Nguyệt Dao cau mày: “Rõ ràng là do anh chữa khỏi mà, tại sao anh lại vứt sang em?”
Lâm Nguyệt Dao không muốn nhận công lao này, há chẳng phải là sẽ cùng một giuộc với chủ nhiệm Chung sao?
Tần Lâm cười nói: “Em cũng nói rồi đó, anh dùng là phương thuốc cổ truyền, nên anh chỉ có thể chữa được loại bệnh này thôi, nếu như anh trở nên nổi tiếng, sau đó mọi người đều tìm đến thì phải làm sao đây?”
“Cũng phải”. Lâm Nguyệt Dao cảm thấy điều đó thật sự có lý, mặc dù Tần Lâm đã chữa khỏi bệnh, nhưng chủ yếu là do may mắn khi anh gặp phải loại bệnh có thể trị được bằng phương thuốc cổ truyền.
Lỡ may khi tin tức được tung ra, tất cả các loại bệnh sẽ lần lượt tìm đến anh, đến lúc đó sẽ bị lộ mất.
Vậy nên Lâm Nguyệt Dao phải ra mặt.
Sau khi hai người bước ra khỏi phòng, tổng biên tập Sở vội vàng tiến đến với vẻ mặt đầy mong đợi.
Lâm Nguyệt Dao nói: “Yên tâm đi, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định rồi, tôi sẽ kê một đơn thuốc, cứ theo đó mà dùng, cho bệnh nhân nhập viện theo dõi mấy ngày, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Tổng biên tập Sở vô cùng cảm kích: “Thần y, đúng là thần y mà!”
Ánh đèn flash lóe lên, phóng viên truyền hình bắt đầu chụp ảnh và phỏng vấn, bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Nhân lúc này, Tần Lâm cũng lặng lẽ rời đi.
Đồng thời, mấy vị lãnh đạo của bệnh viện cũng vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy bóng lưng của Tần Lâm, bèn nói.
“Tại sao tôi lại nhìn thấy giống Tần đại sư nhỉ?”
...
Sáng sớm hôm sau, báo chí lại đăng tin.
“Chủ nhiệm Chung của bệnh viện răng hàm mặt đã mạo danh, bất lực khi bệnh nhân tái phát bệnh, không còn đạo đức nghề nghiệp!”
“Lâm Nguyệt Dao của bệnh viên Nhân Dân nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, cho dù bị oan nhưng vẫn cứu chữa cho bệnh nhân, bác sĩ Lâm nói: ‘Trong lòng tôi chỉ có bệnh nhân’”.