"Cháu lên đằng trước xem đi, nói không chừng vị trí của cháu là ở đằng trước đấy!"
Chúc Linh Linh gật đầu, lên đằng trước tìm, kết quả là thấy tên của mình ở hàng ghế thứ hai.
Cô ấy quay đầu lại báo cho bà nội biết rồi ngồi xuống.
Mặc dù bà cụ không ngồi đằng trước nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ, ít nhất thì nhà họ Chúc bọn họ cũng có người có thể ngồi hàng ghế trước, đây là tượng trưng cho thân phận cao quý rồi!
Mọi người đều lục đục vào vị trí, thời gian cũng sắp đến rồi, bỗng nhiên ánh đèn chợt tắt, trên đài chủ tịch bỗng rực sáng.
Trong ánh sáng lờ mờ, mấy bóng người đi từ trên lầu xuống, mọi người đều biết, đây là những nhân vật lớn ở hàng ghế đầu tiên.
Chúc Minh cũng vô cùng kích thích: "Mẹ, mẹ xem, kia chẳng phải là chủ tịch Hà sao!"
Bà cụ gật đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần nhất với nhà giàu số một trên cả nước, thực sự có chút kích động.
Ngoài ra còn có Mạnh Văn Cương, Tôn Kiến Dân, bọn họ cũng loáng thoáng nhận ra.
"Ấy? Người kia là ai?"
Một bóng đàn ông đi phía trước, Hà Niệm Anh và những người khác đi đằng sau, đến cả Tôn Kiến Dân cũng đi sau anh để bày tỏ sự kính trọng.
Nhưng bóng người này bọn họ lại không biết là ai.
Bà cụ lắc đầu: "Nhìn có vẻ vẫn còn trẻ, từ lúc nào Đông Hải chúng ta xuất hiện thanh niên lợi hại như vậy chứ?"
Bóng người này chắc chắn không phải là Tiết Đại Lâm, hơn nữa cho dù là Tiết Đại Lâm cũng không thể có địa vị như vậy được.
Đông Hải đúng là nơi nhân tài ẩn dật, bà cụ và Chúc Minh ở đằng sau đúng là cảm thấy không theo kịp, đến cả một người thanh niên cũng khiến bà cụ phải ngước nhìn.
Tần Lâm ngồi vào vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên, bên cạnh là Tôn Kiến Dân và Vương Kim Hải.
Hà Niệm Anh chuẩn bị lên sân khấu, chủ trì buổi họp báo.
...
Chúc Linh Linh ngồi ở hàng thứ hai có chút không được tự nhiên, xung quanh đều là những doanh nhân cô ấy không quen biết, không thì cũng là chủ những gia tộc lớn, thân phận và địa vị đều lợi hại hơn cô ấy rất nhiều.
Bỗng nhiên, một cô gái phía trước quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên.
"Chúc Linh Linh! Sao lại là cô!"
Chúc Linh Linh chau mày: "Tào Tinh Tinh?"
Tào Tinh Tinh là bạn đại học của Chúc Linh Linh, cũng là con gái một gia đình giàu có, nhưng không ở vùng này mà là ở thủ đô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tào Tinh Tinh liền trở về thủ đô, nhiều năm như vậy rồi hai người chưa từng gặp nhau, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp này.
Tào Tinh Tinh cười lạnh: "Chúc Linh Linh, lăn lộn nhiều năm như vậy rồi mà cũng chẳng ra sao nhỉ? Vẫn còn ngồi hàng thứ hai?"
Hàng ghế thứ nhất và thứ hai mặc dù gần nhau nhưng thân phận và địa vị lại cách nhau một trời một vực, có thể ngồi hàng ghế thứ nhất mới thực sự là người có đẳng cấp.
Chúc Linh Linh chỉ có thể cười ngượng mấy tiếng, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng gia thế của Tào Tinh Tinh thực sự lợi hại hơn cô ấy.
Hơn nữa Chúc Linh Linh có thể ngồi vào hàng ghế thứ hai cũng không phải dựa vào thực lực của bản thân, là do nhà họ Hà sắp xếp cho cô ấy, cho nên Chúc Linh Linh không nói gì có vẻ tốt hơn.
Hội nghị sắp bắt đầu thì Tần Lâm quay xuống nhìn, đúng lúc nhìn thấy Chúc Linh Linh.
"Linh Linh!"
Chúc Linh Linh nghe thấy tiếng gọi liền nhìn theo, đột nhiên đờ người ra.
"Anh Tiểu Lâm..."
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy Tần Lâm rồi, gặp lại thì cũng không có gì là lạ nhưng mà...
Tần Lâm lại ngồi hàng ghế đầu tiên?
Hơn nữa còn là vị trí trung tâm?
Hàng đầu tiên không phải ai cũng có thể ngồi, nếu không vừa rồi Tào Tinh Tinh cũng chẳng khoe khoang bản thân với Chúc Linh Linh.
Ngồi ở hàng đầu tiên toàn là những ông chủ lớn vài tỷ, hoặc là những ngôi sao rất nổi tiếng, lãnh đạo,....
Nhưng Tần Lâm...
Tần Lâm quay đầu lại nói: "Linh Linh, lên đây ngồi".
"Hả?" Chúc Linh Linh có chút bối rối, nhiều người nhìn cô ấy như vậy khiến cô ấy cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Ngồi đâu?
Cô ấy cũng muốn, nhưng lời nói của Tần Lâm có thể không?
Tần Lâm nói xong, lãnh đạo Tôn liền đứng lên: "Mấy người sang bên kia ngồi đi".
Lãnh đạo Tôn vừa nói, mọi người không ai dám làm trái, tất cả đều đứng lên rời đến chỗ trống khác.
Đến lượt Tào Tinh Tinh đứng dậy thì hết chỗ trống, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến cô ta, vẻ mặt cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Chúc Linh Linh đi lên hàng ghế đầu, vẻ mặt kinh ngạc ngồi xuống vị trí bên cạnh Tần Lâm.
Bên cạnh toàn là những nhân vật lớn, giống như đang nằm mơ vậy.
Tào Tinh Tinh căn răng ngồi xuống vị trí lúc nãy của Chúc Linh Linh, tức tím mặt.
Vừa rồi cô ta còn châm chọc Chúc Linh Linh ngồi đằng sau, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chẳng ra sao, kết quả là cô ấy lại lên hàng đầu ngồi vị trí trung tâm.
Vì Chúc Linh Linh mà Tào Tinh Tinh phải chen chúc ở phía sau! Đúng là vô cùng nhục nhã!
Họ Chúc kia, cô cứ đợi đấy!
...
Chúc Linh Linh ngồi xuống bên cạnh Tần Lâm, được ngồi ở khoảng cách gần nhất nhìn Hà Niệm Anh đang phát biểu, cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
"Anh Tiểu Lâm, sao anh lại..."
Chúc Linh Linh muốn hỏi sao Tần Lâm lại có thể được người ta xem trọng như vậy, mấy người này đều là những ông chủ chục tỷ, trăm tỷ, những doanh nhân đứng đầu Đông Hải, mà Tần Lâm chỉ là thiếu gia của một gia tộc suy tàn, theo lý mà nói thì làm gì có tư cách ngồi ở đây.
Tần Lâm cười nói: "Đều là bạn của anh".
"Ồ".
Câu giải thích của Tần Lâm đối với Chúc Linh Linh chả khác gì chưa giải thích.
Bạn bè là quan hệ gì? Bạn bè cũng có nhiều kiểu, theo lý mà nói, cô ấy và Mạnh Văn Cương cũng được coi là bạn bè, dù gì cũng đã từng hợp tác qua lại với nhau, nhưng rõ ràng là chủ tịch Mạnh không coi trọng cô đến như vậy.
Chẳng lẽ, Tần Lâm từng chữa bệnh cho bọn họ?
Chỉ có thể là khả năng này, trước đây Tần Lâm có tiếp xúc với chủ tịch Mạnh, sau đó chủ tịch Mạnh giới thiệu cho người khác, sau khi gia nhập vào giới thượng lưu, mọi người phát hiện y thuật của anh Tiểu Lâm không tệ, cho nên mới có những mối quan hệ như thế này?
Bây giờ Chúc Linh Linh cũng chỉ có thể nghĩ ra lý do như vậy thôi.
Nội dung buổi họp báo cũng chẳng có gì đặc sắc, chẳng qua là mấy tòa nhà mới, biệt thự, khu thương mại cao cấp của bất động sản Hà Thị.
Bất động sản Hà Thị có vị trí không thể lung lay ở Hán Đông, gần như tòa nhà nào cũng ở khu vực đắc địa, mặc dù giá cả cao nhưng vẫn rất được lòng khách hàng, vừa mở bán đã hết.
Trong lúc Hà Niệm Anh đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bên ngoài có một chiếc xe ở thủ đô dừng lại, một người thanh niên mặc vest trắng, đeo kính đen bước vào, bên cạnh còn có hai người vệ sĩ.
Tới trước cửa, bị bảo vệ ở đây ngăn lại.
"Xin lỗi, hội nghị đã bắt đầu rồi, bây giờ không thể vào".
Người thanh niên lập tức chau mày, vẻ mặt không vui.
Một tên vệ sĩ vung một cái tát lên, bốp một cái, in một dấu tay lên mặt người bảo vệ kia.
"Mả cha nhà mày không có mắt à, Vu thiếu gia mày cũng dám cản lại sao?"