Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Người thanh niên kia ngây ra một lát, đại ca của Tiết Đại Lâm?  

             Trên đời này còn có người được Tiết thiếu gia gọi là đại ca sao?  

             Bọn họ hết sức tò mò, buổi họp báo này rốt cuộc mời nhân vật thế nào mà lại long trọng như vậy.  

             Lúc bọn họ trang trí hội trường, ở hàng ghế đầu trên chỗ tựa lưng của mỗi chiếc ghế đều có dán tên.  

             Những người được mời lần này đều là những nhân vật quan trọng, Mạnh Văn Cương, Tôn Kiến Dân, thậm chí còn có cả đại tướng quân Vương Kim Hải và một số những doanh nhân nổi tiếng trong các lĩnh vực.  

             Tên của bọn họ đều được dán hai bên, duy chỉ có vị trí trung tâm cũng là vị trí đại diện quan trọng nhất là vẫn còn trống.  

             Bên trái là Tôn Kiến Dân, bên phải là Vương Kim Hải, đây rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể khiến các vị lãnh đạo tiếp đón như vậy?  

             Hà Niệm Anh nhanh chóng đến hội trường, lại sắp xếp thêm một số thứ, tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng, không chỉ Tiết thiếu gia tự tay sắp xếp, mà đến cả chủ tịch Hà cũng đích thân xuống chỉ đạo, xem ra buổi họp báo lần này rất được coi trọng.  

             Trước đây, những buổi họp báo như thế này được diễn ra rất nhiều, đơn giản chỉ là mua một mảnh đất ở nơi nào đó, xong rồi xây tòa nhà, sau đó giới thiệu thông tin về tòa nhà đó.  

             Đối với bất động sản Hà Thị mà nói thì đây chỉ là một buổi họp báo nhỏ, không biết tại sao hôm nay lại long trọng như vậy.  

             "Chủ tịch Hà, bà có muốn xem qua danh sách khách quý một lượt không?"  

             Hà Niệm Anh cầm lấy danh sách, xem qua một lượt, chú ý vào danh sách người của nhà họ Chúc.  

             Âu Dương Diễm Diễm, Chúc Minh, Chúc Linh Linh.  

             Vốn tưởng chỉ mời ba người nhà Chúc Linh Linh, kết quả lại là bà cụ nhà họ Chúc, xem ra bọn họ đã nhầm lẫn rồi.  

             "Sắp xếp vị trí của Chúc Linh Linh lên phía trước, hai người kia sắp xếp như bình thường".  

             "Vâng!"  

             Ngày hôm sau, Tiết Đại Lâm đã qua đón Tần Lâm từ sớm.  

             "Đại ca, chị dâu đâu rồi?"  

             Tần Lâm lắc đầu: "Chỉ có mình tôi thôi, đi nào".  

             Sau khi lên xe, Tần Lâm đến hội trường sớm hơn, có mấy người đã ở đây đợi rồi, Tôn Kiến Dân, Mạnh Văn Cương và những người khác lại gặp nhau một lần nữa, lên trên lầu nói chuyện một chút.  

             Ngoài Mã béo ở Tân Cảng ra thì cơ bản các sư huynh đệ đều tụ họp đông đủ rồi.  

             Uống rượu một lúc Tần Lâm mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.  

             ...  

             Trong lúc mấy vị nhân vật lớn đang tụ họp trên lầu thì bên dưới mọi người cũng đã đến dần rồi.  

             Chúc Linh Linh có chút không tình nguyện mặc bộ lễ phục dạ hội mà nhà họ Hà tặng, cô ấy đeo trang sức bọn họ tặng đứng ở cửa.  

             Cô ấy vốn không muốn mặc mấy thứ đồ này, nhưng bà cụ và Vương Vân cứ bắt ép nên cuối cùng cô ấy vẫn phải mặc lên người.  

             Bà cụ đương nhiên cảm thấy hài lòng, đúng là lễ phục nhà họ Hà tặng có khác, mặc lên cho người khác nhìn cũng cảm thấy rất vui vẻ.  

             Ba người đi vào, rồi bảo vệ bắt đầu kiểm tra giấy mời.  

             Bà cụ nhìn thấy nhiều bảo vệ như vậy, đột nhiên cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ buổi họp báo của bất động sản Hà Thị lại nghiêm ngặt như vậy, không hổ danh là công ty lớn.  

             Tất nhiên, trên thực tế bình thường không nghiêm ngặt như vậy, chỉ là lần này vì có Tần Lâm nên mới như vậy.  

             Tần Lâm bước ra từ nhà vệ sinh tầng hai, nhìn thấy Chúc Linh Linh đến rồi liền đi xuống định chào hỏi.  

             "Linh Linh đến rồi".  

             Chúc Linh Linh nghe thấy tiếng liền ngây người, quay đầu lại nhìn thấy Tần Lâm, đột nhiên có chút vui mừng.  

             "Anh Tiểu Lâm? Sao anh lại đến đây!"  

             Bà cụ và Chúc Minh thì lại biến sắc, tức giận xông đến chất vấn.  

             "Sao cậu cũng đến đây! Ai cho cậu đến!"  

             Hôm qua Tần Lâm có nói câu ngày mai gặp lại là bà cụ đã có một dự cảm chẳng lành, kết quả là hôm nay gặp Tần Lâm ở đây thật.  

             Tên nhóc này to gan thật, có biết đây là đâu không mà dám chạy tới đây?  

             Mặc dù bà cụ nói không to, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của một số người, một thanh niên mặc vest đen chạy tới, hỏi.  

             "Xin chào, các vị đi cùng nhau sao?"  

             Người thanh niên nhìn Tần Lâm một cái, vẻ mặt đầy sự kính trọng.  

             Hôm qua nghe Tiết thiếu gia nói rồi, đây là đại ca của cậu ta.  

             Người có thể làm đại ca của Tiết thiếu gia có thể là người bình thường sao!  

             Hơn nữa vừa rồi còn nhìn thấy Tần Lâm đi cùng với những nhân vật lớn khác lên lầu, người thanh niên này lại càng thêm kinh ngạc.  

             Được Tiết Đại Lâm kính trọng không nói lên điều gì, nhưng được Hà Niệm Anh và những người khác kính trọng thì không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.  

             Buổi họp báo hôm nay long trọng hơn bình thường, nguyên nhân chính là vì sự có mặt của Tần Lâm.  

             Cho nên vị tiên sinh họ Tần này mới là nhân vật lớn nhất của ngày hôm nay.  

             Nếu bà cụ này có quan hệ với anh Tần đây thì chắc chắn phải tiếp đãi như khách quý.  

             Vậy mà người thanh niên vừa hỏi vậy, bà cụ liền lập tức trở mặt.  

             "Không phải, chúng tôi và cậu ấy không có bất cứ mối quan hệ gì, cậu đừng hiểu lầm!"  

             Bà cụ sợ người khác nghĩ Tần Lâm và ba người đi cùng nhau, nhỡ lát nữa tên nhóc này bị đuổi ra khỏi đây thì chẳng phải sẽ khiến nhà họ Chúc bọn họ mất mặt sao?  

             Nhỡ bị chủ tịch Hà nhìn thấy thì sao, chẳng phải là mất hết hình tượng sao?  

             Người thanh niên kia ngây ra một lúc, có cần phải phủ nhận kiên quyết như vậy không? Quen biết anh Tần không phải là một chuyện rất vinh dự sao?  

             Người thanh niên có chút khó hiểu...  

             Bà cụ nghe người thanh niên hỏi vậy liền biết Tần Lâm đã giả mạo là người nhà họ Chúc bọn họ nên mới được vào.  

             Nhưng giấy mời nhà họ Chúc chỉ có ba tấm, bây giờ bọn họ đã đến cả ba người rồi, thêm Tần Lâm là bốn người, nhỡ có người kiểm tra lại phát hiện ra nhà họ Chúc bọn họ đi thêm một người nữa thì sẽ nghĩ thế nào?  

             Chẳng phải sẽ nghĩ là nhà họ Chúc bọn họ không hiểu chuyện, mời ba người mà lại có người thứ tư đến ăn chực, đúng là quá mất mặt.  

             Bà cụ tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.  

             "Tên nhóc này không phải là người nhà họ Chúc chúng tôi, là cậu ấy trà trộn vào đây, không tin cậu có thể kiểm tra giấy mời của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy không có! Cậu đuổi cậu ấy ra ngoài đi, không liên quan đến nhà họ Chúc chúng tôi đâu".  

             Bà cụ nói xong câu này, người thanh niên kia liền cảm thấy hoang mang.  

             Trà trộn vào đây?  

             Bà cụ này bị bệnh thần kinh sao? Lãnh đạo Tôn, chủ tịch Mạnh, thậm chí là chủ tịch Hà của bọn họ còn phải khách sáo với người ta, còn cần phải giấy mời sao?  

             Giấy mời chỉ dùng cho mấy gia tộc hạng hai thôi, những nhân vật lớn đến đây đâu cần dùng giấy mời? Đùa nhau sao.  

             Chúc Linh Linh chau mày: "Bà, sao bà lại nói như thế!"  

             Thấy Chúc Linh Linh thay Tần Lâm thanh minh, bà cụ vội vàng kéo cô ấy lại.  

             "Được rồi! Chúng ta mau tìm chỗ ngồi đi, buổi họp báo sắp bắt đầu rồi!"  

             Bà cụ nhất quyết kéo cô đi, Chúc Linh Linh cũng không còn cách khác, nói với Tần Lâm một tiếng rồi đi tìm chỗ ngồi.  

             Người thanh niên kia vẻ mặt lúng túng: "Anh Tần, anh xem..."  

             "Không có chuyện gì nữa, cậu đi làm việc đi".  

             Sau khi rời đi, ba người đi lên phía trước tìm vị trí ghế của mình, bọn họ nhanh chóng tìm ra vị trí của bà cụ và Chúc Minh, nhưng không có của Chúc Linh Linh.  

             Bà cụ chau mày: "Làm ăn kiểu gì thế, sao Linh Linh lại không có chỗ ngồi? Có phải nhầm rồi không?"  

             "Chúc Linh Linh cũng bất đắc dĩ: "Không có thì thôi vậy, cháu ra đằng sau đứng vậy".  

             Bà cụ nói: "Sao có thể như vậy được, cháu đừng quên, bộ lễ phục này là nhà họ Hà tặng cho cháu đấy, sao bọn họ có thể không sắp cho cháu một vị trí chứ?"

Advertisement
';
Advertisement