Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Thuốc bột vốn không có hiệu quả cao lắm, còn bị James lớn hắt xì hơi ra hết, chẳng khác gì không chữa trị.  

             Hai anh em đứng cạnh nhau, James nhỏ trông rất vui, lộ vẻ thoải mái, hít sâu một hơi sau đó nôn ra hết.  

             Còn James lớn thì cau mày khó chịu, sau đó vội đeo khẩu trang.  

             Owen cười khẩy: “Đã đủ để phân thắng bại chưa? Đông y chẳng qua là được thổi phồng lên, chút võ mèo của các người chỉ có thể diễn ảo thuật thôi, đúng là người Hoa Hạ ha ha ha!”  

             Owen nhìn vào ống kính, vô cùng hống hách.  

             “Nhìn thấy chưa, đây chính là trình độ của Đông y, phố Đông y trình độ cao nhất toàn tỉnh cũng chỉ thế thôi, không tìm ra được ai có thể so bì được với tôi, bác sĩ Đông y thế này mà các người cũng dám……”  

             Lúc Owen đang thao thao bất tuyệt chém gió trước ống kính, Tần Lâm đột nhiên vỗ vai anh ta, bình thản nói.  

             “Còn chưa đấu xong đừng khoa trương quá”.  

             Owen quay lại nhìn, lập tức cau mày lại.  

             “Sao thế, cậu còn không phục?”  

             Lúc nãy chuyện Tần Lâm dùng một cây kim bạc khiến anh ta quỳ xuống đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi, tên này rất kỳ lạ, không giống với những người khác.  

             Tần Lâm nói: “Cho tôi một phút”.  

             Nói xong Tần Lâm rút một cây kim bạc, đi đến trước mặt James lớn rồi nói với cậu ta.  

             “Cuộn tay thành nắm đấm giống như tôi”.  

             James lớn làm theo Tần Lâm, ngón cái đặt vào giữa, bốn ngón tay còn lại cuộn thành nắm đấm.  

             Sau đó thịt lồi ra ở eo bàn tay, Tần Lâm dùng kim bạc tùy ý châm một cái vào giữa.  

             Đây là huyệt vị quan trọng ở tay người, với cách châm cứu khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.  

             Sau đó Tần Lâm nói.  

             “Bác sĩ Owen, không phải anh thích trị ngọn chứ không trị gốc bệnh sao, tôi nói cho anh biết, nếu Đông y mà chỉ trị phần ngọn sẽ nhanh hơn anh rất nhiều”.  

             Mặt Owen biến sắc, không ngờ rằng Tần Lâm lại nhìn ra mánh khóe của mình, nhưng anh ta vẫn cãi ngang.  

             “Cậu nói linh tinh gì vậy chứ, ai trị ngọn không trị gốc chứ? Cậu James nhỏ đã được tôi chữa khỏi rồi, chẳng phải cậu cũng thấy cậu ta không hắt xì nữa sao?”  

             Tần Lâm cười khẩy: “Ồ, vậy sao? Không hắt hì nữa nghĩa là bệnh viêm xoang đã chữa khỏi rồi sao?”  

             Nói xong Tần Lâm hỏi người bệnh của mình: “Cậu James lớn, cậu thấy thế nào?”  

             James lớn cởi khẩu trang, hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cậu ta sung sướng nói.  

             “Không sao rồi, tôi cảm thấy rất thoải mái!”  

             James lớn nói như thế lập tức khiến đám đông kinh ngạc, bác sĩ Đông y này lại một lần nữa thể hiện kỹ thuật của mình, dùng kim bạc châm vào eo bàn tay mà lại có thể chữa khỏi bệnh viêm xoang sao? Lợi hại thật đấy.  

             Owen cau mày nói.  

             “Đều chữa khỏi như nhau, nhiều nhất cũng chỉ xem như hòa thôi!”  

             Tần Lâm cười khẩy: “Vậy sao? Tôi nói rồi, nếu như chỉ trị ngọn không trị gốc, Đông y vẫn sẽ áp đảo anh”.  

             Nói xong, Tần Lâm tiện tay bốc một nắm đất cát dưới đất rồi rắc, bụi bay tứ tung.  

             Sau khi gió thổi hết, mặt James nhỏ biến sắc, lập tức hắt xì hơi.  

             Hắt hì hơi liên tục, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, cậu ta vội dùng giấy bịt mũi nhưng vẫn không có tác dụng.  

             Còn người anh em sinh đôi James lớn lại chẳng có phản ứng gì, cho dù đất cát bay nhưng không bị dị ứng hắt xì hơi.  

             Lần này thực sự đã phân rõ thắng bại.  

             Cùng là trị ngọn nhưng Đông y vẫn tốt hơn.  

             Cậu James nhỏ bị cát bụi kích thích hắt xì hơi liên tục, cậu ta nắm lấy tay Tần Lâm, chỉ vào tay mình, ý muốn nhờ anh châm cứu.  

             Tần Lâm bảo cậu ta cuộn tay thành nắm đấm giống như James lớn, châm một cây kim bạc vào eo bàn tay, sau đó James nhỏ ho hai tiếng rồi ngưng hắt xì hơi.  

             Sắc mặt của Owen lập tức trở nên rất khó coi, không ngờ rằng Tần Lâm lại lợi hại như vậy, châm cứu một cái liền hiệu quả!  

             Điều này khiến anh ta bẽ mặt, bao nhiêu phóng viên đang nhìn, bệnh nhân mà anh ta chữa khỏi thì tái phát, còn bệnh nhân mà người ta chữa khỏi lại chẳng sao.  

             Thậm chí bệnh nhân của mình còn đi cầu xin bác sĩ khác chữa trị, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn!  

             Tần Lâm cười khẩy: “Thế nào, chẳng phải là trị ngọn sao, anh không thể nào tưởng tượng được sự uyên thâm của Đông y đâu”.  

             Tần Lâm tiếp tục nói: “Bảo ông chủ Mã kê đơn thuốc cho hai người, sau khi về nhớ uống thuốc đúng giờ, tầm ba tháng sẽ có hiệu lực”.  

             Đơn thuốc chữa bệnh viêm xoang cũng đơn giản, anh hay người khác kê đơn thì cũng vậy thôi.  

             Mã Hán Hưng cảm động nhìn Tần Lâm, ông biết Tần Lâm đang cho ông cơ hội để lấy lại thể diện.  

             Ông vội vàng kê đơn thuốc rồi đưa cho hai anh em.  

             “Hai người bốc thuốc ở bất kỳ quán Đông y nào cũng được hoặc có thể đến chỗ của tôi”.  

             “Được, cảm ơn thần y!”  

             Hai em anh James không ngứa mũi, không hắt xì hơi nữa nên thấy rất vui, cảm ơn rối rít đám người Tần Lâm.  

             Hai người nước ngoài cảm ơn bác sĩ Đông y, cảnh tượng này đã được phóng viên ghi lại, ngày mai mà đăng tin thể nào danh tiếng Đông y cũng sẽ lừng lẫy khắp nơi.  

             Mặt Owen vô cùng khó coi, anh ta không muốn thấy cảnh này.  

             “Đợi đã! Cậu dựa vào gì mà nói mình đã chữa khỏi bệnh cho bọn họ chứ, dị ứng bụi bẩn chỉ là một trong nhiều nguyên dân dẫn đến dị ứng, cậu còn chưa thử những thứ còn lại, sao có thể nói là chữa khỏi rồi chứ?”  

             Nguyên nhân dị ứng tổng cộng có hơn trăm loại, sao có thể thử hết tất cả các loại chứ, chẳng qua là tên Owen này muốn kiếm cớ, cố ý gây rắc rối để lấy lại thể diện mà thôi, anh ta muốn kết quả cuối cùng là hòa.  

             Đám người Mã Hán Hưng cau mày, tên này đúng là mặt dày, còn lý sự cùn như thế.  

             Tần Lâm cười khẩy: “Nếu đã thế thì tôi sẽ làm theo ý anh”.  

             Nói xong, Tần Lâm ngắt hoa trong bồn hoa ở bên cạnh, tiện tay xé ra, hương thơm lập tức lan tỏa.  

             Mặt Owen biến sắc, lùi về sau mấy bước, anh ta dùng tay bịt mũi miệng: “Cậu làm gì vậy?”  

             Hai anh em James hít hương hoa nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, thường thì bị viêm xoang sẽ dị ứng phấn hoa, bây giờ phấn hoa nhiều thế này nhưng họ không hắt xì hơi, chứng minh bệnh viêm xoang đã khỏi rồi.  

             Nhưng sắc mặt tên Owen lại rất khó coi, vẻ mặt nhăn nhúm, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy.  

             “Bác sĩ Owen, anh làm sao thế? Sao cổ anh lại đỏ lên thế kia?”  

             “Mặt cũng đỏ, nổi mụn hết lên rồi!”  

             Vẻ mặt Owen rất khó coi: “Tôi bị dị ứng với phấn hoa!”  

             Kiểu dị ứng phấn hoa của Owen không phải là viêm xoang mà là dị ứng da, bắt gặp phấn hoa sẽ nổi mụn, nhẹ thì toàn thân ngứa ngáy khó chịu, nặng thì ngất xỉu, bị sốc, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.  

             Đám phóng viên đều là bạn của Owen, bọn họ lo lắng.  

             “Owen, có cần chúng tôi gọi xe cấp cứu cho anh không?”  

             Có người nói: “Gọi xe cấp cứu làm gì chứ, đều là bác sĩ, để bác sĩ chữa không phải là được sao!”  

             Mọi người đều nhìn về phía đám người Tần Lâm, dù sao cũng có nhiều bác sĩ Đông y như vậy, chắc sẽ không để Owen cứ quằn quại khó chịu ở đây đâu đúng không?  

             Tần Lâm cười đáp: “Có thể chữa được nhưng không biết anh Owen có bằng lòng không?”

Advertisement
';
Advertisement