Vì vậy mặc dù sự việc đã qua, nhưng vẫn còn một số ‘di chứng’ cần phải giải quyết.
Nếu dì Dương Băng sẵn lòng giúp đỡ thì sẽ không có vấn đề gì.
Lúc Tô Văn Kỳ mới ra mắt đã quen biết với dì Dương Băng, nên chắc là cô cũng sẽ có chút mặt mũi.
Hai người lái xe ra ngoại thành, đến một nơi vô cùng hẻo lánh, đây giống như vùng nông thôn của Đông Hải vậy, xung chỉ toàn là đồng ruộng.
Sân vườn được trang trí rất đẹp, tuy là nông thôn nhưng cũng khá có phong cách, sân có hàng rào, bên ngoài trồng một số cây hoa và một ít rau xanh, rất thích hợp cho những người lớn tuổi nghỉ hưu.
Khi xe chạy đến cửa, Tô Văn Kỳ chợt cau mày khi nhìn thấy một chiếc Land Rover đậu ở đó.
“Đây là xe của Lục Phàm”.
Tần Lâm hỏi: “Người tên Lục Phàm đó cũng quen vị tiền bối này à?”
Tô Văn Kỳ gật đầu: “Tuy Lục Phàm ra mắt khá muộn nhưng quan hệ của anh ta không tồi, cũng có chút giao tình với dì Dương Băng, vậy sẽ khó giải quyết rồi đây”.
Bây giờ mục đích của Lục Phàm đã rất rõ ràng, đó là muốn trấn áp Tô Văn Kỳ trên mọi phương diện và dồn cô vào đường cùng, thậm chí muốn cô vi phạm hợp đồng, có thể thất bại hoàn toàn luôn càng tốt, lúc đó cô chẳng còn cách nào khác, nên chỉ có thể đành đi cầu xin anh ta thôi.
Một khi Tô Văn Kỳ đã mở lời cầu xin anh ta thì anh ta muốn làm gì cũng có thể uy hiếp được.
Tô Văn Kỳ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng bước vào sân.
Sau khi cô vào sân, liền nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế uống trà, bên cạnh có một bà vú đang đứng rót trà, Lục Phàm và trợ lý của anh ta cũng đang ở đó.
Lục Phàm nhìn thấy Tô Văn Kỳ, trên mặt thoáng chút giễu cợt, Lục Phàm biết thế nào cô cũng quay về tìm dì Dương Băng, nên anh ta đã chuẩn bị sẵn.
“Dương Băng lão sư!”
“Văn Kỳ đến rồi à, mau đến đây ngồi đi”.
Tinh thần bà cụ vẫn còn vô cùng tốt, tuy đã ngoài bảy mươi nhưng nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Mọi người hỏi thăm vài câu rồi nói một chút về tình hình hiện tại của giới giải trí, Tô Văn Kỳ và Lục Phàm lúc nói chuyện vô cùng đầy hàm ý, mặc dù hai bọn họ không nói rõ ra nhưng bà cụ cũng đã biết được ít nhiều.
Nhưng Dương Băng dường như không định thiên vị ai, cũng không định hòa giải giúp bon họ.
Bọn họ chỉ nói những chuyện vu vơ hàng ngày mà thôi.
Đột nhiên Lục Phàm lên tiếng: “Dương Băng lão sư, cháu biết dì thích trầm hương nên đã nhờ người mua một miếng bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi đến đây, dì có muốn xem thử không?”
Dương Băng đột nhiên nhướng mày lên, nhất thời cảm thấy hứng thú.
“Ồ? Bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi à? Không dễ mua đâu nhỉ, dì đã nghe ngóng lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa mua được, Tiểu Lục, cháu nhọc công rồi”.
Lục Phàm mỉm cười: “Có gì đâu ạ, Dương Băng lão sư giúp cháu nhiều như vậy thì cháu nên hiếu kính mới phải, chúng ta vào xem thử nhé?”
“Được, đi thôi, mau vào nhà!”
Dương Băng rất thích trầm hương, vừa nghe nói đến bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi, đương nhiên là muốn xem.
Sau khi vào nhà, Dương Băng nói.
“Tiểu Lục à, dì nghe nói dạo này cháu gặp phải một số rắc rối đúng không, nếu cần giúp gì thì cứ nói, tuy dì tuổi đã cao nhưng vẫn còn có chút mặt mũi”.
Nghe Dương Băng nói vậy, Lục Phàm lập tức bật cười.
“Vậy cháu phải cảm ơn Dương lão sư rồi!”
Nói xong, anh ta còn nhìn Tô Văn Kỳ bằng ánh mắt khiêu khích.
Khuôn mặt Tô Văn Kỳ đột nhiên trở nên khó coi, nếu Dương Băng thật sự lựa chọn giúp anh ta thì sau này sự nghiệp của cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Tần Lâm đứng cạnh liền cau mày.
Cũng là bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi sao?
Bạch trầm kỳ này vốn đã rất hiếm, số lượng trên thị trường chỉ bằng ngón tay út mà thôi, thường được dùng để sưu tầm.
Lục Phàm này cũng có sao? Bạch trầm kỳ vốn đã hiếm, huống chi lại là bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi.
Một miếng trầm hương to bằng lòng bàn tay ước tính cũng phải cả chục triệu, hơn nữa chưa chắc có tiền đã mua được.
Thứ như vậy vô cùng hiếm thấy, cũng không hề nói quá khi bảo trên thế giới chỉ có mỗi một miếng như vậy thôi.
Lúc sáng Mã béo đã cho anh một miếng, và bây giờ Lục Phàm lại có một miếng nữa?
Bước vào nhà, tuy là vùng nông thôn nhưng cách trang trí bên trong nhà rất hiện đại và sang trọng.
Bà cụ Dương dẫn bọn họ đi đến một phòng trà, bên trong ngoài một ấm trà lớn ra thì còn có một cái bàn làm bằng gỗ đàn hương, chuyên dùng để đặt các loại lư hương.
Mùi trầm hương từ lư hương rất đặc trưng, khi đốt trầm hương sẽ tạo ra một làn khói trắng, bởi vì nó nặng hơn không khí nên khói sẽ bay xuống đất, vậy nên có thể tạo ra rất nhiều ‘cảnh quan’.
Một số giống như một cây cầu nhỏ hoặc nước chảy, còn một số lại giống như thác nước và núi lớn, tạo thành nhiều hình dạng khác nhau.
Tất nhiên, lư hương tốt phải kết hợp với loại trầm hương xịn thì mới có hiệu quả tốt được.
Bà cụ Dương cẩn thận rửa tay, sau đó đóng cửa lại rồi dùng một con dao nhỏ cẩn thận cắt một miếng bạch trầm kỳ của Lục Phàm.
Bà ngửi nó một lúc, cảm thấy rất thơm.
Sau đó bỏ vào lư hương rồi từ từ đốt nó lên.
Sau đó, một làn khói trắng dày đặc bốc lên từ lư hương và từ từ chìm xuống theo hình mà lư hương thiết kế, tạo thành cảnh thác nước có chín khúc và mười tám lần quanh co, trông đẹp vô cùng.
Bà cụ Dương vô cùng hài lòng, bà cảm thấy rất đẹp, bèn nói nhỏ.
“Bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi này quả nhiên không giống bình thường, nhưng hương thơm này vẫn có chút gì đó không giống như dì tưởng tượng”.
Tuy bà cụ đã chơi trầm hương nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên bà được nhìn thấy loại trầm hương quý như vậy, chủ yếu vẫn là do khó mua.
Tần Lâm ngửi được liền cau mày, anh đưa tay xoa một chút bột trầm hương rồi đưa lên mũi ngửi.
Sắc mặt Lục Phàm đột nhiên thay đổi: “Anh làm gì thế! Đừng động đậy lung tung, anh có đền nổi không!”
Bà cụ Dương cũng cau mày, có chút không hài lòng, dù gì đây cũng là bạch trầm kỳ hai trăm năm tuổi, Tần Lâm xoa một phát thì đã tốn rất nhiều tiền rồi.
Đương nhiên cũng không hẳn là về vấn đề tiền bạc, vì thứ này vô cùng quý giá, bà còn không nỡ dùng thì huống hồ chi để cho người khác lãng phí.
Nhưng bà cho rằng Tần Lâm là trợ lý của Tô Văn Kỳ, vậy nên mới nể mặt không nói gì, nhưng biểu cảm lại không mấy hài lòng.
Tần Lâm đưa thứ này lên mũi ngửi một lúc, sau đó nhíu mày, lắc đầu nói.
“Đây là đồ giả”.
Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Phàm lập tức thay đổi rõ rệt.
“Anh nói bậy bạ gì đó, anh hiểu cái quái gì chứ!”
Bà cụ Dương cũng nhíu mày: “Cậu nói đây là giả? Cậu cũng hiểu biết về trầm hương à?”
Tần Lâm nói: “Biết chút ít”.
“Vậy được, vậy cậu nói xem, tại sao lại là giả”.
Giọng điệu của bà cụ Dương có vẻ không vui cho lắm, tên nhóc này thật sự tự cho mình là đúng à, bà cụ chơi trầm hương nhiều năm như vậy còn không dám phê bình bậy bạ, còn anh chỉ là một người trẻ tuổi lại có thể hiểu biết về trầm hương đến vậy sao?
Sắc mặt Tô Văn Kỳ cũng hơi thay đổi, cô nhẹ nhàng kéo Tần Lâm để ra hiệu bảo anh đừng nói nữa.
Ở trước mặt Dương Băng lão sư nói về trầm hương chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?