Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Tần Lâm dùng tay đập nát miếng trầm hương kia rồi nói với mọi người.  

             “Mặc dù trầm hương đặc hơn không khí, nhưng chênh lệch không đáng kể. Sau nhiều năm lắng đọng, độ đậm đặc của nó sẽ trở nên bé hơn, và ngày càng giống với không khí.  

             “Vì vậy càng là trầm hương quý lâu năm, khi đốt lên sẽ càng phải cẩn thận”.  

             “Nhưng mọi người có thể thấy, mặc dù chúng ta nói chuyện to như thế, cây trầm hương này cũng không hề bị ảnh hưởng, vì vậy cây trầm hương này là giả”.  

             Bà cụ nhíu mày, lời Tần Lâm nói quả thật rất có lý.  

             Trầm hương càng quý thì yêu cầu về môi trường càng cao, nhiều khi còn không được nói to, không được ho, trong phòng bắt buộc phải kín gió, nếu không khí dao động dù chỉ một chút, cũng có thể làm hỏng hình dáng của trầm hương.  

             Còn cái gọi là trầm hương Bạch Kỳ hai trăm tuổi này lại không hề bị ảnh hưởng, mặc dù bọn họ nói chuyện to tiếng như vậy, điều này thật sự rất kỳ lạ.  

             Mặt Lục Phàm khẽ biến sắc, tức giận bừng bừng.  

             “Anh nói linh tinh gì vậy, anh đủ tuổi hiểu về thứ đồ quý giá như trầm hương chắc?”  

             Bà cụ Dương cũng nói giúp cho Lục Phàm: “Có lẽ là loại trầm hương này không giống với các loại khác, bằng không, nếu là giả thì làm sao có thể đẹp như vậy? Khói của loại bình thường đã bay lên không trung từ lâu rồi”.  

             Tần Lâm nói: “Trầm hương giả chắc chắn có chất liệu đặc biệt, muốn khói chìm xuống cũng không phải chuyện khó”.  

             “Ví dụ, sử dụng phân sói và thêm than xỉ là có thể đạt được hiệu quả này”.  

             Bà cụ Dương lập tức nhíu mày: “Vậy hương thơm này từ đâu ra?”  

             “Hương thơm lại càng đơn giản hơn, chỉ cần bỏ thêm hương liệu là được. Trầm hương bình thường sẽ thấm vào ruột gan, sau khi hít vào sẽ cảm thấy thể chất và tinh thần sảng khoái, nhưng loại trầm hương này không có tác dụng gì ngoài việc thơm, mà ngửi lâu sẽ thấy hơi nhức đầu và hăng mũi”.  

             Tần Lâm nói xong, bà cụ Dương cũng cảm thấy đúng, bà cụ hiểu rất rõ về trầm hương, bà biết những gì Tần Lâm nói đều đúng cả. Thế nhưng vì đây là đồ Lục Phàm tặng, bà cụ cho rằng Lục Phàm chắc chắn sẽ không tặng đồ giả nên mới nghi ngờ.  

             Nhưng bây giờ nghĩ lại, thì cây trầm hương này e là giả thật! Thứ bà ngửi hồi lâu, hóa ra lại là phân sói!  

             Sắc mặt bà cụ Dương rất khó coi, thấy vô cùng buồn nôn giống như ăn phải cứt vậy.  

             Cầm lư hương lên ném mạnh xuống đất!  

             Tiếng vỡ vang lên, lư hương lập tức bị vỡ nát!  

             Cái lư hương này đã bị dính phân sói rồi, sau này bà ấy cũng không muốn dùng nó nữa.  

             Sắc mặt Lục Phàm khẽ biến, vội vàng nói: “Thật sự xin lỗi dì, cháu cũng không biết đây là giả, cháu cũng bị lừa!”  

             Tần Lâm nghe vậy thì cười nhạt.  

             “Bị lừa? Tôi không nghĩ vậy, chắc anh muốn mua cây trầm hương này ở chỗ Mã Lương Điền nhỉ?”  

             Lục Phàm lập tức sững sờ: “Sao anh biết?”  

             Vốn dĩ, Lục Phàm quả thật đã nghe ngóng về cây trầm hương Bạch Kỳ này, chính là ở trong tay Mã Lương Điền, anh ta cũng đã thương lượng mua nó với giá cao.  

             Dù sao thì Lục Phàm cũng không thiếu tiền, tiêu tốn chút tiền cũng không thành vấn đề. Nhưng đùng một cái, Mã Lương Điền lại nuốt lời không bán nữa, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không bán, sau đó dứt khoát không nhận điện thoại nữa luôn.  

             Mặc dù Lục Phàm rất tức giận, nhưng anh ta không thể đắc tội với Mã Lương Điền, cũng chỉ có thể cắn răng làm giả, không ngờ lại bị lộ tẩy.  

             Lục Phàm nói xong liền lập tức cảm thấy sai sai, vội vàng chuyển chủ đề.  

             “Anh nói linh tinh gì vậy, cây trầm hương này chính là do chủ tịch Mã, Mã Lương Điền bán cho tôi!”  

             Tần Lâm cười mỉa mai: “Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, tôi biết Mã Lương Điền không bán cho anh”.  

             Sắc mặt Lục Phàm trầm xuống: “Anh nói láo! Sao anh biết ông ấy không bán cho tôi?”  

             Tần Lâm lấy một chiếc hộp từ trong túi áo ra rồi đặt lên bàn.  

             “Rất đơn giản, vì ông ấy tặng cho tôi rồi”.  

             Tần Lâm vừa dứt lời, Lục Phàm liền cười phá lên.  

             “Tặng cho anh? Anh là cái thá gì? Khoác lác mà không biết xem xét hoàn cảnh à, anh nghĩ chúng tôi không biết Mã Lương Điền là ai à?  

             Khuôn mặt Lục Phàm tràn đầy vẻ khôi hài, như kiểu vừa nghe thấy chuyện cười hài hước nhất.  

             Mã Lương Điền là ai? Đó là ông trùm của giới giải trí Tân Cảng!  

             Giới giải trí Tân Cảng là cái nôi của toàn bộ giới giải trí Hoa Hạ, là nơi trọng điểm nhất, rất nhiều công ty lớn đều muốn phát triển ở đây, đoàn đội của Mã Lương Điền ít nhiều đều có cổ phần trong các công ty giải trí lớn.  

             Mã Lương Điền và Dương Băng đều là nhân vật lớn của giới giải trí Hoa Hạ, Dương Băng rất có uy tín ở Đại Lục, nhưng chỉ có mỗi uy tín mà thôi, mọi người đều nể mặt bà ấy, nói gì cũng có tầm ảnh hưởng lớn.  

             Nhưng Mã Lương Điền là người có thực lực thật sự, rất nhiều công ty đều nằm trong tay ông ấy, ông ấy chỉ cần ra lệnh là có thể quyết định tương lai của một nghệ sĩ.  

             Một người được nể mặt, một người có quyền lực, ai cũng có thể nhìn ra bên nào nặng hơn.  

             “Tôi ở chỗ chủ tịch Mã còn phải “mua”, mà anh lại không biết ngượng mồm nói chủ tịch Mã tặng anh, anh nghĩ anh là ai?”  

             Tần Lâm lấy một cây trầm hương ra, đặt lên trước mặt bà cụ Dương nói.  

             “Có thật hay không, bà thử là biết thôi”.  

             Bà cụ Dương cẩn thận nhận lấy cây trầm hương đó, cầm lên tay liền cảm thấy nặng trĩu và có mùi thơm lan tỏa.  

             Mùi thơm này khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, chắc chắn không phải mùi hắc hắc của hương liệu, bà cụ Dương không khỏi có chút kích động.  

             “Để tôi thử xem”.  

             Bà cụ Dương lấy một dao mới tinh cẩn thận cắt lấy một ít trầm hương, để lên một cái lư hương mới.  

             Chiếc lư hương này có hình một quả núi nhỏ, xung quanh núi có những rãnh xoắn ốc trông như con đường mòn trên núi, nếu khói tỏa ra thì sẽ rất đẹp.  

             Bà cụ Dương cẩn thận đặt miếng trầm hương lên đỉnh núi đốt, sau đó, khói nhẹ nhàng bốc lên, như sắp tan ra bất cứ lúc nào.  

             “Dương lão sư...”.  

             “Suỵt! Đừng nói chuyện!”  

             Lục Phàm vừa định lên tiếng thì bị bà cụ Dương ngăn lại, cây trầm hương này trông rất yếu ớt,  một khi có chút khí dao động, có lẽ sẽ bị biến dạng ngay.  

             Người người đều trở nên yên tĩnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ở im nhìn cây trầm hương này.  

             Khói bốc lên tràn ngập đường núi quanh co, nhưng không hoàn toàn chìm vào trong rãnh mà lơ lửng bên trên, trông rất có không khí thần tiên.  

             Ngay cả người không hiểu biết về trầm hương như Tô Văn Kỳ cũng cảm thấy vô cùng đẹp, chả trách bà cụ lại thích như vậy.  

             Mùi hương dần dần lan tỏa, khiến cho con người ta cảm thấy rất sảng khoái và thư dãn, mùi hương tràn ngập trong không khí, giống như đang hít thở trong rừng nguyên sinh vậy, vô cùng dễ chịu.  

             Bà cụ Dương nở nụ cười vô cùng vui vẻ, không cần biết trước đó bọn họ nói như thế nào, chỉ cần tự mình kiểm chứng mới biết được cái nào là thật cái nào là giả.  

             Nếu trầm hương như thế này mà là giả, thì sau này chỉ cần chơi đồ giả là được rồi.  

             Bà cụ Dương vốn định đến chỗ Mã Lương Điền xác minh thực hư, nhưng bây giờ không cần nữa, cây trầm hương này chắc chắn là trầm hương Bạch Kỳ hai trăm tuổi thật.  

             Mà với địa vị của Tô Văn Kỳ trong giới giải trí, muốn một cây trầm hương ở chỗ Mã Lương Điền cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.  

             Cuối cùng khi trầm hương đã cháy hết, sương mù trên con đường quanh co tản đi, bà cụ Dương mới mở mắt ra.  

             “Văn Kỳ, cháu đã tặng dì một phần quà lớn, nếu cháu cần bà lão này giúp đỡ gì thì cứ việc lên tiếng”.

Advertisement
';
Advertisement