Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 369: Vũ khí bí mật

Tô Văn Kỳ cũng mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn
Dương lão sư rất nhiều”.

Sắc mặt Lục Phàm trầm xuống, không ngờ lần
này ninh nọt không thành, còn ăn ngay phát và.

Vẻ mặt Lục Phàm vô cùng lúng túng, mặc dù lần
tặng quà này chữa lợn lành thành lợn què, nhưng
anh ta không thề từ bỏ việc kết giao với Dương lão
Sư.

Tô Văn Kỳ không phải người lương thiện gì, một
khi có cơ hội phản kích, cô ấy chắc chắn sẽ ăn
miếng trả miếng.

Lục Phàm lúng túng gượng cười nói: “Dương lão
sư, dì còn nhớ đảo Bắc Sa không ạ?”

Bà cụ Dương sững sờ chốc lát, rồi nhíu mày, vẻ
mặt phức tạp.

“Tốt tất nhiên là nhớ đảo Bắc Sa, cháu hỏi cái
này làm gì?”

Đảo Bắc Sa là một quần đảo rất xa cùa Hoa Hạ,
nơi đó còn chưa được khai thác, chỉ có một số ít
người có tư cách lên đảo.

Bởi vì chưa khai thác nên phong cảnh cực kì

xinh đẹp, môi trường sinh thái xung quanh cũng cực
kì trong lành.

Trước đây, mong ước lớn nhất của chồng Dương
Băng là được lên đảo Bắc Sa câu cá, nhưng sau này
chồng bà qua đỡi vì bệnh, mong ước này mãi chưa
được thực hiện.

Hơn nữa, đảo Bắc Sa được phòng vệ rất nghiêm
ngặt, ngoài những người có thế lực, thì không ai có
thể lại gần.

Lục Phàm thấy biểu cảm của bà cụ Dương thì
cười nỏi.

“Dương lão sư, cháu quen biết một người kinh
doanh thuyền đánh cá, có thề để dì lên đảo câu cá”.
Sắc mặt bà cụ Dương hơi thay đồi: “Tiểu Lục!

Cháu nói thật đấy à?”

Lục Phàm nói: “Tất nhiên rồi!"

Bà cụ Dương vô cùng kích động, đứng phắt dậy.

“Nếu cháu có thể giúp dì lên đảo đấy câu cá, thì
bà lão này liền nợ cháu một ân tình lớn!”

Được lên đào Bắc Sa câu cá là nguyện vọng
cuối cùng của chồng bà lúc sinh thời, mặc dù chỉ là
một nguyện vọng nhỏ bé, nhưng bởi vì người đã
mất nên bà cụ Dương luôn cảm thấy mình mắc nợ

chồng, điều này trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất
trong lòng bà cụ.

Nếu khi còn sống bà cụ có thể đi đến đó một
lần, thì cũng coi như là hoàn thành ước nguyện của
bà.

Lời nói này của bà cụ Dương rất có trọng lượng,
ý của bà chính là nếu có thể lên được đảo Bắc Sa,
thì chuyện trầm hương giả sẽ bò qua, chuyện đó
không quan trọng bằng việc giúp chồng hoàn thành
ước nguyện.

Lục Phàm khẽ nỡ nụ cười, xem ra vũ khí bí mật
của anh ta vẫn có tác dụng.

“Dương lão sư, vậy chúng ta tranh thủ thời gian,
giờ xuất phát luôn đi”.

“Được, cháu đợi dì một chút!”

Bà cụ cũng không quan tâm đến chuyện câu cá
lắm, thực tế thì bà cụ cũng không biết câu cá.

Trðỡ về phòng mình, bà cụ cần thận lấy di ành
của chồng, nhìn ông cụ trong bức ảnh đen trắng và
nói.

“Tôi sẽ đưa mình đi đảo Bắc Sa, đề mình
câu cá”.

Lấy tấm vải đen cần thần gói di ảnh lại, sau đó

xuất phát cùng Lục Phàm.

“Văn Kỳ, các cháu cũng cùng đi đi”.

Bà cụ Dương gọi một tiếng, cả đoàn người liền
lên xe rồi chạy thẳng đến bến tàu ven biển.

Xe chạy khoảng hơn một tiếng đồng hồ cuối
cùng cũng đến bến tàu ven biển, trên đường đi bà
cụ cảm thấy rất nặng nề, chì mong có thể thật sự
lên được đảo, hoàn thành ước mơ của bà, sau này
xuống dưới kia cũng thể ăn nói với chồng bà.

Khi đến bờ biển, một chiếc thuyền đánh cá đang
đỗ ở bên tàu, Lục Phàm nói.

“Cô Dương, chuyến đi lần này hơi đặc biệt, số
lượng người có hạn nên hai người bọn họ không thể
đi theo được".

Tô Văn Kỳ hơi tức giận nhíu mày, Lục Phàm này
quá đáng thật đó.

Không đi được thì sao không nói sớm?

Cố ý đưa bọn họ đến bến tàu rồi nói không đưa
bọn họ đi theo được?

Lục Phàm đúng là cố ý thật, Tô Văn Kỳ cô lợi hại
với nhiều mánh khóe lắm mà, tôi chính là muốn đề
cô tận mắt nhìn thấy tôi cầm cọng rớm cứu mạng
cuối cùng của cô đi mất.



-----------------------

Advertisement
';
Advertisement