Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 407: Công ty bị phá sản

Lời Tần Lâm chắc chắn không phải chém gió, Đường Thần số 2 không phải là vô địch, Tần Lâm hoàn toàn có thể viết ra phương thuốc của Đường Thần số 3, hiệu quả càng tốt hơn.

Hơn nữa bây giờ sư phụ đang ở bên, nếu như Diệp Hiên Viên ra tay, chắc chắn có thể nghĩ ra phương thuốc nào đó thần kỳ hơn, vậy nên Đường Thần số 2 này càng chẳng là cái gì cả.

Sắc mặt Chúc Minh tái nhợt, nhìn dáng vẻ của Chúc Linh Linh thực sự không có ý giúp đỡ, vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Thư lão gia.

"Alo! Thư lão gia, tôi là Chúc Minh, tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ..."

"Tít tít tít".

Chúc Minh còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.

Chúc Minh vốn dựa vào nhà họ Thư nhưng là dựa vào ông Hai nhà họ Thư - Thư Kim Liệt, nhưng bây giờ ông ta chết rồi, Thư lão gia đương nhiên sẽ không quan tâm đến tên hề này.

Cái chết của Thư Kim Liệt vốn có liên quan đến Chúc Minh, nếu như không có ông ta mật báo tin tức, nhà họ Thư và nhà họ Hoa cũng đâu đến mức mất một vị công tử.

Bị cúp máy như vậy, Chúc Minh mặt xám như tro, lập tức ngồi sụp xuống ghế, cả người như già đi mấy mười mấy tuổi.

Xong rồi, xong hết rồi, năm tỷ của tập đoàn Hiên Viên cộng thêm năm tỷ vay mượn ngân hàng, tổng cộng mười tỷ, ông ta đâu có khả năng trả.

Đừng nói đến vốn lưu động, dù có bán hết tất cả sản phẩm của công ty thì cũng không được mười tỷ.

Chúc Minh cúi đầu, nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên.

"Chủ tịch Tôn, không cần đợi đến ngày mai, tôi muốn tuyên bố phá sản ngay hôm nay, Y dược Chúc Thị đều thuộc về ngân hàng".

Tất cả cổ đông đều vô cùng kích động.

"Chủ tịch Chúc, ông có ý gì vậy, cổ phiếu của chúng tôi thì sao?"

"Chúc Minh, đây là số tiền tôi tích góp cả đời, mấy trăm nghìn cổ phiếu bị ông làm mất hết rồi?"

"Chúc Minh, mẹ kiếp @#%, tôi liều mạng với ông!"

Rất nhiều cổ đông đều sống dựa vào cổ phần của Y dược Chúc Thị, lúc trước dưới tay Chúc Linh Linh, mỗi năm họ nhận được một khoản lợi tức lớn, đủ để sống dư dả, nhưng bây giờ, không chỉ không có lợi tức mà ngay cả tiền vốn cũng không còn.

Tên Chúc Minh này vừa tiếp nhận công ty chưa đến bảy ngày đã khiến công ty bị phá sản, đúng là một tên phế vật!

Rất nhiều cổ đông đều kích động, xông thẳng vào đánh Chúc Minh, Chúc Linh Linh đứng đằng sau quay đầu đi, cô không muốn nhìn thấy cái cảnh này.

Cô rất có cảm tình với công ty này, đóng góp rất nhiều nhưng như Tần Lâm đã nói, mấy người nhà họ Chúc vốn không biết biết ơn mà báo đáp.

Chúc Minh bị đánh gần chết, cổ đông mệt mỏi vô cùng, yên lặng một lúc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Chúc Linh Linh, ai ai cũng hi vọng cô có thể làm gì đó.

"Tổng giám đốc Chúc, cô đưa chúng tôi theo với".

"Đúng vậy, tổng giám đốc Chúc vẫn đáng tin hơn, tên Chúc Minh này đúng là bẫy chúng tôi mà".

"Tổng giám đốc Chúc, tôi không muốn đi!"

Mọi người đều nhớ đến Chúc Linh Linh hồi trước, so với Chúc Minh, ông ta chẳng là cái gì cả.

Chúc Linh Linh mỉm cười nói.

"Được, nếu mọi người đã muốn theo tôi, tôi sẽ xây dựng lại mọi thứ, xây dựng lại Y dược Văn Hòa, cổ phần của cổ đông sẽ không thay đổi".

Mọi người lập tức vui mừng!

"Tổng giám đốc Chúc vạn tuế!"

Chúc Minh nghe thấy tiếng đám cổ đông đang hoan hô, lập tức nổi trận lôi đình, khó khăn đứng dậy.

"Chúc Linh Linh, cô đúng là mơ tưởng hão huyền rồi, cô nghĩ cô là ai, xây lại một cái công ty khó khăn thế nào? Cô cho rằng bây giờ tập đoàn Hiên Viên, tập đoàn Mạnh Thị còn dư tiền để đầu tư cho cô chắc?"

Mặc dù bây giờ tập đoàn Hiên Viên và tập đoàn Mạnh Thị đang hồi phục nhưng bọn họ cũng chỉ trong trạng thái mới hồi phục mà thôi, đừng nói đến một tỷ, bây giờ dù là mấy trăm triệu thôi cũng khó có thể rút ra đầu tư cho Chúc Linh Linh.

Những cổ đông đang ngồi ở đây chỉ có một bộ phận nhỏ là cổ đông của Y dược Văn Hòa, đa phần đều là cổ động của Y dược Chúc Thị, lúc trước có thêm bà cụ và Chúc Minh, thêm nhiều cổ đông đi kèm, muốn hồi phục phải cần ít nhất mười tỷ.

Hơn nữa mười tỷ này nhất định phải trả được trong một lần mới có thể đầu tư sản xuất, công ty mới có thể hồi phục hoạt động, Chúc Linh Linh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

Chúc Linh Linh cười khẩy: "Chuyện của tôi không cần ông lo, nếu như ông có thời gian thì mau làm thủ tục phá sản đi".

Chúc Minh tức kinh người, ông ta không tin, Chúc Linh Linh lại có bản lĩnh lớn như vậy, một người mà có thể chèo chống được cả một công ty lớn như thế?

Chúc Minh đến ngân hàng, hoàn thành xong thủ tục phá sản, bây giờ tất cả đồ đạc của công ty đều thuộc về ngân hàng, theo trình tự bình thường, ngân hàng sẽ tiến hành bán đấu giá, có điều chủ tịch ngân hàng Tôn biết Chúc Linh Linh có ý định mua lại, vậy nên mới hỏi một phen.

Dù sao công ty lớn như vậy cũng không dễ bán, dù có bán giá thấp thì cũng chả ai lấy ra được mấy trăm triệu để mua cả.

Chủ tịch ngân hàng Tôn và Chúc Minh trở về công ty, lần này Chúc Minh đến để xem kịch, bây giờ công ty đã chẳng có liên quan gì đến ông ta nữa, nhưng ông ta muốn xem xem, Chúc Linh Linh này giải quyết nhiều cổ đông như vậy bằng cách nào.

Chủ tịch ngân hàng Tôn đến chỗ Chúc Linh Linh, hỏi.

"Tổng giám đốc Chúc, cô có muốn mua lại Y dược Chúc Thị không?"

"Có, bao nhiêu tiền, ông ra giá đi".

"Theo giá thị trường ít nhất phải một tỷ rưỡi".

"Không thành vấn đề".

"Tổng giám đốc Chúc hào phóng ghê, vậy khi nào có thể giao tiền?"

"À, xin ông đợi một chút".

Nghe thấy Chúc Linh Linh hơi do dự, Chúc Minh cười khẩy.

"Chủ tịch Tôn, ông đừng nghe nó nói, nó chỉ giả vờ thôi, nó lấy đâu ra một tỷ rưỡi? Mà dù có một tỷ rưỡi thì lấy được cái vỏ rỗng này thì có tác dụng gì? Chẳng qua nó muốn đùa chúng ta thôi".

Lời Chúc Minh vừa dứt, cửa phòng hội nghị được đẩy ra, Lão Bố Phùng đi vào.

"Xin hỏi, cô là cô Chúc Linh Linh phải không ạ?"

Chúc Linh Linh sững sờ: "Không sai, là tôi, ông là nhà đầu tư đó à?"

Lúc trước Tần Lâm từng bảo Chúc Linh Linh phải xây dựng lại công ty, chuyện nhà đầu tư không cần lo, không ngờ lại là nhà đầu tư nước ngoài.

Lão Bố Phùng nói: "Không sai, tôi là thủ tướng Lão Bố Phùng của nước Y, vì tôi đến vội quá nên không mang nhiều tiền mặt, chỉ có hai mươi tỷ ở đây, coi như là khoản đầu tư kỳ đầu, tôi gửi cho cô trước nhé?"

Mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Hai mươi tỷ? Mà còn là đầu tư kỳ đầu?

Mẹ kiếp, tên này giàu quá!



"Chém gió à, hai mươi tỷ tiền mặt, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!"

"Ông chưa nghe qua à, là thủ tưởng của nước Y đó! Ông không biết nước Y à, đất nước của giàu mỏ đó, người ta chỉ bán dầu mỏ thôi đã giàu lắm rồi!"

"Chẳng trách, ông xem tay ông ta toàn nhẫn đá quý, nhìn đồng hồ của ông ta kìa, vừa nhìn là biết là người siêu giàu".

Với khí chất này, việc Lão Bố Phùng tùy tiện lấy ra hai mươi tỷ như vậy cũng có vẻ hợp lý.

Lão Bố Phùng liền cầm chi phiếu lên đưa qua, đúng lúc chủ tịch ngân hàng Tôn đang ở đây, chi phiếu không thể là giả được, hơn nữa có phải ngân phiếu khống không thì tra liền biết.

Chủ tịch ngân hàng Tôn cầm chi phiếu, xem qua liền hài lòng gật đầu.

"Chi phiếu có hiệu lực, chúng ta ký hợp đồng nhé!"

"Được".

Nghe thấy câu chi phiếu có hiệu lực, tất cả mọi người đều hét lên.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement