Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 438: Em gái của Tần Lâm

Triệu Lệ Khôn nói: “Bởi vì gần đây cậu trở nên nổi tiếng, có người liên hệ với tổ chương trình chúng tôi nói là người thân của cậu, chúng tôi cũng không biết là thật hay giả, nên đến gặp cậu để hỏi”.

Tần Lâm nhíu mày, người thân của anh rất ít, ngoài trừ họ hàng xa, người thân trong nhà đều đã bị giết chết rồi.

Chú Hai có thể sống sót đã là một kỳ tích rồi, lẽ nào còn có người khác?

Triệu Lệ Khôn nói: “Có người gửi tặng cậu mấy món đồ, thế này đi, tôi sẽ gửi đến cho cậu”.

Nói xong, Triệu Lệ Khôn cúp máy, rồi gửi qua Zalo cho Tần Lâm mấy tấm ảnh.

Tấm ảnh đầu tiên là chú Út Tần Ngọc Thư và một người phụ nữ chụp chung, Tần Lâm chưa từng gặp người phụ nữ đó bao giờ, chú Út rất phong lưu, từng có rất nhiều bạn gái, vả lại lúc đó anh cũng còn nhỏ, nên tất nhiên không nhận ra.

Tấm thứ hai vẫn là hai người đó, nhưng bụng của người phụ nữ đó đã to lên, nhìn qua có vẻ như đã tám chín tháng, sắp sinh rồi.

Bức ảnh đươc chụp bằng điện thoại di động, nhưng độ phân giải của bức ảnh từ mười năm trước rất bình thường, trông rất cũ kỹ.

Tấm ảnh thứ ba là ảnh chụp người phụ nữ đó và đứa bé, trong ảnh không có chú Út.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ khoảng ba tháng tuổi, có thể thấy đứa bé gái này có một bết bớt màu đỏ trên cổ chân, giống như một chiếc lắc chân vậy.

Trên chân chú Út cũng có một cái, gần như giống hệt nhau, không cần xét nghiệm quan hệ cha con nữa, rõ ràng đây chính là con chú Út, xét theo vai vế, con bé chính là em họ của Tần Lâm.

“Người phụ nữ này là ai?”

Tần Lâm hỏi,

Một lúc sau, Triệu Lệ Khôn trả lời lại: “Người phụ nữ này tên là Tống Phi, mười năm trước đã treo cổ tự tử”.

Tần Lâm sững sờ, tự tử mười năm trước?

Lẽ nào là vì chuyện của chú Út?

Không ngờ người phụ nữ này lại nặng tình như vậy, sau khi biết tin chú Út chết lại tự tử vì tình.

Tội nghiệp cô bé này vừa sinh ra đã không có bố mẹ, hiện giờ chắc cũng đã mười tuổi rồi.

“Có thông tin về cô bé này không?”

“Có, mấy ngày trước có một bé gái đến đưa tôi tấm ảnh này, cô bé này tên là Tần Nha Nha, hiện giờ đang ở cô nhi viện Nam Sơn”.

Tần Lâm gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn tổng thanh tra Triệu, sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ liên hệ với tôi”.

Trong chuyện này, Tần Lâm thực sự đã nợ bà ấy một ân tình lớn, nếu cô bé này là em gái của anh thật, vậy thì chú Út cũng có người nối dõi rồi!

Tần Lâm lập tức ra ngoài bắt xe đến cô nhi viện Nam Sơn.

Cô nhi viện này có quy mô không nhỏ, trông rất xa hoa, hoàn toàn không giống với những cô nhi viện cũ nát chiếu trên tivi.

Cô nhi viện Nam Sơn này trông giống như một ngôi trường cao cấp với chế độ chín năm học, từ cấp mầm non đến trung học cơ sở.

Bên trong có rất nhiều trẻ em đang chơi đùa, nhưng theo kiểu đóng cửa, không ai được vào.

Tần Lâm đến cửa nói.

“Xin chào, tôi đến tìm viện trưởng Miêu, tôi là bạn của tổng thanh tra Triệu của đài truyền hình Trung Ương”.

Đã đánh tiếng từ trước nên bảo vệ ở cổng cũng biết tin này, anh ta liền đưa Tần Lâm vào bên trong.

Bước vào sân chơi, thấy những đứa trẻ đó nhìn anh với ánh mắt nhiệt tình, tràn đầy hy vọng, có nhiều đứa trẻ còn cười với anh.

Tần Lâm biết, đây là kỹ năng của những đứa trẻ trong cô nhi viện.

Bởi vì có rất nhiều phụ huynh muốn nhận con nuôi, bọn họ đến đây sẽ chọn đứa trẻ mình ưng ý nhất.

Vì vậy khi bọn nhóc nhìn thấy người lạ thì sẽ nở nụ cười lễ phép, hy vọng sẽ được người ta nhận nuôi, từ đó có nhà của riêng mình.

Thấy vậy, Tần Lâm cũng cảm thấy hơi chua xót.

Không ngờ chú Út còn có con gái, khi nghĩ đến em gái mình cũng ở đây, hàng ngày mong chờ được người khác nhận nuôi như những đứa trẻ này, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.

Mau chóng bước vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng Miêu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hơi mập mạp, đeo kính, dáng vẻ của người đàn ông trung niên phì nhiêu điển hình.

Nhưng người ta dù sao cũng là viện trưởng cô nhi viện, Tần Lâm vẫn rất tôn trọng ông ta.

“Xin chào viện trưởng Miêu, tôi là bạn của tổng thanh tra Triệu, tôi đến để gặp Tần Nha Nha”.

Viện trưởng Miêu mỉm cười, khi cười các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, giống như phật Di Lặc.

“Là Tần đại sư đúng không, được, giờ tôi sẽ gọi cô bé đến đây”.

Nói xong, viện trưởng Miêu gọi điện thoại: “Alo, bảo Tần Nha Nha đến phòng làm việc của tôi, anh trai cô bé đến rồi”.

Tần Lâm ngồi trên ghế chờ đợi, không ngờ anh lại có chút hồi hộp.

Dù sao Tần Nha Nha cũng là một cô bé mười tuổi, có suy nghĩ và nhận thức riêng, không biết tính cách như thế nào.

Ngay sau đó, của văn phòng mở ra, một cô bé buộc tóc đuôi gà bước vào, cô bé mặc một chiếc váy công chúa, trông rất sạch sẽ và xinh đẹp.

Khuôn mặt non nớt của cô bé hơi hoang mang quay đầu, sau khi nhìn thấy Tần Lâm, sắc mặt cô bé trở nên hơi kì lạ.

“Anh, là anh trai của em sao?”

Tần Lâm quan sát cô bé một lượt, dịu dàng nói.

“Nếu không gì ngoài ý muốn thì chắc là vậy, để anh xem thử cổ chân em được không?”

Cô bé gật đầu, kéo tất chân xuống, thấy vết bớt màu đỏ ở cổ chân gần giống ý hệt chú Út.

Sau đó, Tần Lâm kéo tay cô bé, đứng dậy làm thủ tục với viện trưởng Miêu.

“Anh là anh trai em, em có muốn đi cùng anh không?”

Tần Nha Nha gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào, hơi giống những đứa trẻ ngoài kia.

Có tổng thanh tra Triệu đánh tiếng, Tần Lâm nhanh chóng làm xong thủ tục.

Trở về nhà họ Tần, dì Phùng cũng nghe nói về chuyện của Tần Nha Nha, thì vô cùng vui vẻ.

Người nhà họ Tần chỉ còn lại mấy người, không ngờ Tần Ngọc Thư lại còn con nối dõi.

Sau khi về đến nhà, Tần Nha Nha rất ngoan ngoãn, không nói gì nhiều, bảo gì làm nấy.

Tần Lâm nhìn vết bớt trên cổ chân cô bé, đột nhiên nói.

“Nha Nha, để anh bắt mạch cho em xem cơ thể có chỗ nào không khỏe không”.

Nha Nha sững sờ giây lát: “Không cần đâu anh, cơ thể em khỏe mạnh lắm”.



“Không sao, anh sợ em ở cô nhi viện ăn không ngon”.

Tần Lâm cũng không để tâm đến lời từ chối của cô bé, trực tiếp bắt lấy cổ tay cô bé.

Bắt mạch hai ba phút, Tần Lâm thả tay ra: “Tốt lắm, hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp những việc khác cho em”.

Nói xong, Tần Lâm liền vào trong phòng, dì Phùng bắt đầu tìm phòng chó Tần Nha Nha, vô cùng nhiệt tình thu xếp ổn thỏa, nấu cơm cho cô bé.

Buổi tối, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Bóng dáng nho nhỏ đột nhiên thức dậy, bước vào phòng Tần Lâm, bắt đầu lục lọi khắp nơi, tiếng động rất nhỏ, bước chân nhẹ nhàng, cũng không biết đang tìm cái gì.

Tìm một hồi nhưng không có kết quả, trong tay đột nhiên có thêm một con dao!

Con dao này cũng rất đặc biệt, là dao găm quân sự ba cạnh, tương tự như chiếc gai ba cạnh, cực kỳ sắc bén, có ba rãnh máu.

Một khi đâm vào động mạch, máu sẽ nhanh chóng chảy ra theo ba rãnh này, có thể giết chết người chỉ với một nhát dao.

Cô bé vung dao ba cạnh lên rồi đâm vào Tần Lâm!

Phập!

Nhát dao đâm xuống, nhưng không hề có cảm giác đâm trúng, sắc mặt Tần Nha Nha biến đổi, biết bên trong không phải là Tần Lâm mà là chăn bông!

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement