Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 439: Người tí hon

Sự việc đã bị lộ, cô bé liền quay người định chạy!

Vừa quay đầu, cổ đột nhiên đau đớn, cô bé bị Tần Lâm nhấc bổng lên bằng một tay.

Cho dù là người đàn ông trưởng thành, Tần Lâm chỉ dùng một tay cũng có thể dễ dàng nhấc lên, huống chi là một cô gái nhỏ.

Thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, rõ ràng là anh đã có chuẩn bị từ trước.

Cô bé vùng vẫy yếu ớt, khuôn mặt lộ rõ vẻ hung dữ.

“Sao anh phát hiện được!”, bị Tần Lâm bóp cổ, cổ họng cố gắng phát ra câu nói, ánh mắt liện lên vẻ không cam lòng.

Đáng lý ra, với diễn xuất không chê vào đâu được của cô bé, thì sao Tần Lâm phát hiện ra được chứ?

Cô bé đã bắt trước những đứa trẻ ở cô nhi viện y như đúc, lúc bọn cô được ông chủ nuôi dưỡng đều như vậy, vả lại Tần Lâm chưa nhìn thấy cô bé bao giờ, thật sự không hiểu sao anh có thể nhìn thấu!

Tần Lâm lạnh lùng nói: “Trên đời này có một loại bệnh giống như người lùn bẩm sinh, được gọi là người tí hon. Mặc dù tôi không biết cô, nhưng tôi có thể nhận ra mạch tượng của cô, một cô gái hai mươi mấy tuổi giả dạng thành đứa trẻ mười tuổi, thì có thể có mục đích tốt đẹp gì được chứ?”

Nói xong, Tần Lâm đẩy tay ra, ấn cô ta lên mặt đất, châm hai cây châm bạc xuống, cô gái lập tức không thể cử động.

Kỹ năng diễn xuất của cô gái này quả thực rất tốt, mặc dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng diễn không khác gì cô bé mười tuổi.

Vả lại cô ta rất ít nói, không để lộ bản thân, lại càng giống với kiểu sợ sệt khi mới vào nhà người khác.

Nhưng thật không may, cô ta có thể lừa gạt, nhưng mạch tượng thì không.

Rất khó nhìn ra tình trạng của bệnh lùn bẩm sinh này, kể cả có đi bệnh viện kiểm tra cũng chưa chắc khám ra được bệnh.

Nhưng Tần Lâm có thể cảm nhận được mạnh tượng dù là nhỏ nhất.

Mặc dù bệnh lùn này không thể trị được, nhưng vẫn khó mà lừa được Tần Lâm.

Cô gái nhắm mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng.

“Muốn chém muốn giết thì tùy, đừng mơ moi móc được bất kì thông tin gì từ tôi”.

Tần Lâm cười khinh bỉ: “Ăn nói kiên cường phết đó, nhưng cô ngây thơ quá rồi”.

Nói xong, Tần Lâm châm kim vào gốc tai cô ta, trong khoang não đột nhiên truyền đến một cảm giác bỏng rát.

Đôi mắt cô ta đột nhiên mở to ra, cảm giác bỏng rát này khiến cô ta suýt thì ngã quỵ.

“Tôi nói tôi nói! Cầu xin anh, tôi sẽ nói hết!”

Tần Lâm cười khinh bỉ, chút định lực thế này, còn giả bộ muốn chết?

Rút cây châm ra, Tần Lâm nói.

“Có ba câu hỏi, cô trả lời cẩn thận thì tôi sẽ tha mạng cho cô”.

“Được, tôi nhất định sẽ trả lời trung thực!”

Một cây kim châm của Tần Lâm suýt chút nữa đã giết chết cô ta, cô ta không dám giấu giếm gì nữa.

Vốn nghĩ rằng bản thân có thể chịu đựng được tra tấn, nhưng một cây kim đã giày vò cô ta suýt chết.

Tần Lâm hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, tấm ảnh đó không giống giả, rốt cuộc có Tần Nha Nha không?”

Cô gái yếu ớt trả lời: “Có, có, vốn là ở cô nhi viện đó, nhưng tôi và viện trưởng Miêu hợp mưu thay thế bằng tôi rồi, hiện giờ Tần Nha Nha chắc đang ở cầu vượt”.

Tần Lâm nhíu mày, trên người toát ra ý muốn giết chóc, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi.

“Câu thứ hai, ai sai cô làm vậy?”

“Là nhà họ Hoa! Nhà họ Hoa ra giá cao bảo tôi làm như vậy!”

Tần Lâm gật đầu, anh cũng đoán được, trong tam đại gia tộc chỉ còn lại nhà họ Hoa, cũng chỉ có bọn họ có lý do đối phó với Tần Lâm.

“Còn câu thứ ba? Câu hỏi thứ ba là gì!”

Cô gái nóng lòng muốn Tần Lâm hỏi câu thứ ba, sau đó nhanh chóng thả cô ta ra.

“Tần Lâm cười khinh bỉ: “Không cần câu thứ ba nữa”.

Nói xong, Tần Lâm đâm thẳng câu kim vào giữa ấn đường cô ta.

Cô gái bỗng chốc trợn to mắt, đồng tử dần dần giãn ra, sau đó hai mắt trở nên đờ đẫn, ánh mắt phân li, trở nên ngây dại.

“Anh là ai?”

Giọng nói non nớt, giống y như một đứa trẻ.

Tần Lâm cười khinh bỉ: “Nếu cô đã thích đóng giả làm trẻ con, vậy thì làm thật đi”.

Tần Lâm không giết cô ta, chỉ hạ chỉ số thông minh của cô ta, thích đóng giả là đứa trẻ mười tuổi mà, Tần Lâm sẽ kéo chỉ số thông minh của cô ta xuống lúc mười tuổi.

Gọi điện thoại cho Đoàn Bảo Đông, bảo ông ta thu xếp cô gái này, sau đó một mình đi đến cô nhi viện.

Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy viện trưởng Miêu, Tần Lâm đã cảm thấy người này nham hiểm, xảo quyệt.

Cái gọi là trực giác, mặc dù không có căn cứ gì nhưng vẫn khá có lý.

Lúc đó Tần Lâm cảm thấy viện trường Miêu dù sao cũng là viện trưởng của cô nhi viện, cũng coi như là làm việc thiện, chắc là anh nhìn nhầm rồi.

Không ngờ lão già này quả nhiên là giả vờ đứng đắn, nếu đã vậy, Tần Lâm cũng không cần khách sáo nữa.

Lần nữa đến cô nhi viện, bảo vệ còn nhận ra Tần Lâm, chào hỏi rồi đưa anh vào trong.

Tần Lâm mạnh mẽ bước vào văn phòng làm việc của viện trưởng, đẩy cửa bước vào, viện trưởng Miêu thấy anh thì hơi sững sờ, rồi mỉm cười.

“Cậu Tần à, sao cậu lại đến đây, còn thủ tục gì chưa xong à?”

Tần Lâm cười lạnh nói: “Đúng vậy, còn thủ tục chưa xong”.

“Ồ? Thủ tục gì vậy?”

“Giết ông”.

Nói xong, không đợi viện trưởng Miêu phản ứng lại, Tần Lâm đã túm lấy cổ họng ông ta, dùng tay bóp nát thanh quản của ông ta.

Viện trưởng Miêu đau đớn muốn hét lên, nhưng dây thanh quản đã bị tổn thương, chỉ có thể há to miệng mà không thể phát ra âm thanh.

Tần Lâm cũng không nói gì, trực tiếp ấn chặt cổ tay ông ta lên bàn, bẻ mười đầu ngón tay ra sau.

Rắc rắc!

Ngón tay nối liền với tim, đứt một ngón tay cũng đã khiến viện trưởng Miêu đau tê tái, trán đổ đầy mồ hôi, nhưng muốn nói lại không thành lời.

Ngón thứ hai, ngón thứ ba!

Tần Lâm quá bá đạo, không thèm cho ông ta cơ hội giải thích, một mạch bẻ gãy năm ngón tay.

Viện trưởng Miêu nằm xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ôm lấy tay, cả người ướt đẫm mồ hôi.



Tần Lâm nói: “Cho ông nếm chút đau khổ trước, kẻo ông nói lời vô nghĩa”.

“Cho ông ba phút, viết rõ ràng tất cả mọi chuyện về Tần Nha Nha, đến khi hết giờ nếu ông vẫn chưa viết rõ thì tôi sẽ tiễn ông lên đường”.

Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra, hẹn giờ đúng ba phút đồng hồ, rồi để xuống bàn.

Thấy vậy, viện trưởng Miêu sợ run cầm cập, vội vàng gắng gượng cầm bút lên bắt đầu viết.

Vừa rồi Tần Lâm bẻ gãy năm ngón tay của ông ta, thật sự đã khiến ông ta khiếp sợ, ông ta không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó nữa.

Đám người này toàn là lũ ham sống sợ chết, không có ai cứng cỏi cả, Tần Lâm chỉ hơi dùng chút thủ đoạn đã quỳ phục rồi.

Ba phút trôi qua, Tần Lâm cầm tờ giấy viện trưởng Miêu viết lên, ông ta viết rất nhanh và nguệch ngoạc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ nét chữ.

Tần Nha Nha thật đã ở trong cô nhi viện này gần một năm, bởi vì Tần Nha Nha bệnh tật bẩm sinh, nên các cô nhi viện không thích nhận, phí khám bệnh cho cô bé rất lớn, vì thế các viện trưởng cứ đùn đẩy qua lại.

Dẫn đến Tần Nha Nha bị mấy cô nhi viện ghét bỏ, từ nhỏ đến lớn đã đổi mấy nơi.

Sau đó Tần Lâm xuất hiện, người nhà họ Hoa nhìn thấy Tần Nha Nha, bọn họ biết được thân phận của Tần Lâm, do đó đã lập ra kế hoạch này.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement