Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 533: Lẽ nào cậu biết

Bọn họ thực sự đã từng nghe nói đến Hộ Tâm Cửu Châm, có điều đó chỉ là một kỹ thuật trong truyền thuyết, hơn nữa cách châm cứu này không phải là phương thức chữa bệnh mà là châm cứu hộ lý.

Hộ Tâm Cửu Châm có thể ngăn chặn mạch máu lưu thông xung quanh ngũ tạng của bệnh nhân và bảo vệ nội tạng trong thời gian ngắn.

Ví dụ như ai đó bị đâm một nhát dao vào tim.

Bình thường thì sẽ chết ngay lập tức.

Cho dù lập tức đưa vào bệnh viện cấp cứu thì e rằng cũng sẽ chết ngay khi rút dao ra.

Nhưng nếu như có người biết Hộ Tâm Cửu Châm, thực hiện châm cứu sẽ có thể giúp bệnh nhân sống thêm vài phút nữa.

Nếu như trong mấy phút đó có thể chữa trị phần tim bị tổn thương, nói không chừng người bệnh có thể được cứu sống.

Nhưng đó chỉ là phương pháp châm cứu trong truyền thuyết.

Thậm chí có rất nhiều bác sĩ không biết đến kỹ thuật đỉnh kim tự tháp chỉ có ở ngành điều dưỡng.

Vị phụ huynh này biết Hộ Tâm Cửu Châm sao?

Viện trưởng Mạnh cau mày: “Kỹ thuật Hộ Tâm Cửu Châm chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, có ý nghĩa gì chứ? Y thuật thực sự phải phổ biến, được nhiều người biết đến thì mới hữu ích”.

Lời nói của viện trưởng Mạnh nhận được sự đồng tình, ủng hộ của đám đông, mọi người đồng loạt gật đầu.

Đúng là như thế, nếu thực sự có người biết Hộ Tâm Cửu Châm đi nữa, cả nước chỉ có một mình anh, vậy thì có ích gì chứ, không thể phổ biến rộng rãi, chữa bệnh cho quần chúng nhân dân.

Tần Lâm cười nhạt: “Vì thế tôi mới nói các người không đủ trình, làm viện trưởng của học viện y, ngay cả kỹ thuật Hộ Tâm Cửu Châm cũng không thể phổ biến khắp nơi, đây cũng được cho là người tài sao?”

Con ngươi của viện trưởng Mạnh co lại, khuôn mặt nhăn nhúm, những chuyên gia khác cũng thấy không vui, đứng dậy chỉ vào mặt Tần Lâm mà nói.

“Cậu có tư cách gì mà dám nghi ngờ viện trưởng Mạnh chứ? Ông ấy không biết, lẽ nào cậu biết?!”

Lúc mọi người đang tranh luận kịch liệt, đột nhiên có người từ bên ngoài lao vào trong, chính là giáo viên hướng dẫn đó.

“Viện trưởng! Xảy ra chuyện rồi, có một sinh viên bị thương!”

Mặt mọi người biến sắc, thái độ của giáo viên hướng dẫn lo lắng như thế chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.

Mọi người dừng tranh luận rồi hỏi.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Giáo viên hướng dẫn nói: “Có một nam sinh phơi quần áo ở trên tầng, không cẩn thận rơi xuống, thanh ray chọc vào phần bụng, bây giờ vẫn đang mắc kẹt ở đó!”

Mọi người há hốc mồm, mặt biến sắc, vội lao ra ngoài.

Viện trưởng Mạnh đi đầu, dáng vẻ tất tưởi vội vã.

Đây là chuyện lớn!

Sinh viên gặp chuyện nguy hiểm ở trường, đó là trách nhiệm của phía nhà trường, đặc biệt là do vấn đề cơ sở vật chất dẫn đến tai nạn của sinh viên, nếu như có mệnh hệ gì thì biết ăn nói thế nào với các bậc phụ huynh đây!

May mà đây là học viện y, sau khi xảy ra chuyện thầy trò đều có thể tham gia cứu chữa.

Viện trưởng Mạnh sải bước chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy cảnh trước mắt lập tức sững sờ.

Hàng rào sắt ở tầng một có một cái cọc, phía nhà trường chưa kịp xử lý, kết quả nam sinh tầng hai tự dưng lại rơi xuống, phần bụng chọc vào hàng rào sắt, mặc dù không đâm thủng nhưng theo phán đoán sơ bộ đã chọc vào lá lách.

Trong năm ngũ tạng của cơ thể người, lá lách rất quan trọng, một khi bị chọc thủng, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này có vài sinh viên ở bên dưới đỡ nam sinh đó, không dám lôi ra, cũng không dám manh động, đợi thầy cô viện trưởng đến giúp đỡ.

Viện trưởng Mạnh đến, quan sát tỉ mỉ vết thương của sinh viên đó, mặt ông ta cũng biến sắc.

“Mau, gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy!”

Bây giờ đứa trẻ đang treo trên hàng rào sát, bọn họ không thể nào chữa trị được, phải cưa hàng rào ra.

“Em thấy thế nào rồi?”

Cậu sinh viên gầy gò đeo kính, lúc này khuôn mặt trắng bạch, trán toát mồ hôi lạnh.

“Viện trưởng, em thấy hơi đau chắc là bị thương phần nội tạng, chọc vào trong lá lách rồi”.

Đây là sinh viên của học viện y, sau khi bị thương có thể tự chẩn đoán cho bản thân.

Viện trưởng Mạnh cũng toát hết mồ hôi lạnh, thời gian chính là sinh mạng, phải mất một lúc thì đội phòng cháy chữa cháy mới đến, hơn nữa cho dù nhanh chóng cưa hàng rào ra thì họ cũng không chắc có thể cứu được sinh viên đó hay không.

Bị thương phần nội tạng là điều khó khăn nhất.

Lúc này tất cả mọi người đều xúm vào, im lặng một cách lạ thường.

Bởi vì mọi người không biết làm gì, đành để mấy sinh viên to cao khỏe mạnh thay phiên nhau đỡ bệnh nhân, những người khác chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

Tần Lâm chen vào từ đám đông, nhìn thấy vết thương của bệnh nhân.

“Đưa cổ tay cho tôi”.

Nói xong, Tần Lâm cầm tay bệnh nhân, bắt đầu chẩn đoán.

Đám người viện trưởng Mạnh cau mày lại: “Cậu làm trò gì vậy! Cậu thì biết cái gì, đừng gây thêm phiền phức ở đây nữa! Đứa trẻ bị thương ngoài, bắt mạch có ích gì chứ!”

Trước đây ở phòng họp ông ta đã tranh luận rất nhiều với Tần Lâm, mặc dù bây giờ là lúc khẩn cấp phải bỏ ân oán sang một bên, nhưng kiểu bắt mạch của Tần Lâm đúng là vớ vẩn.

Khoa ngoại có phương pháp chữa trị riêng của khoa ngoại.

Những người khác cũng đồng loại chỉ trích.

“Được rồi mau tránh ra! Bao nhiêu giáo sư chuyên gia ở đây, đến lượt cậu ra tay sao?”

“Đúng vậy, nếu cậu thực sự có cách thì đi giúp em mình sửa luận văn đi!”

“Đến luận văn cũng không hiểu lại còn dám cấp cứu, mau tránh ra đi! Đừng quấy rầy sinh viên của tôi!”

“……”

Tần Lâm bỏ ngoài tai những lời châm biếm của đám người này, mười mấy giây sau, anh bỏ tay ra, lắc đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không được, cậu ấy không thể nào chịu đựng được đến khi đội phòng cháy chữa cháy tới, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật ngay”.

Mặt các vị chuyên gia biến sắc: “Cậu điên à! Bây giờ lôi em ấy ra, chắc chắn sẽ chết ngay lập tức”.

Lục phủ ngũ tạng đều là cơ quan quan trọng, một khi bị tổn thương, cho dù không chết ngay tại chỗ thì sau đó cũng sẽ chết.

Tần Lâm cau mày, hàng rào sắt này thực sự rất vướng víu, mặc dù anh chỉ cần dùng chút lực là có thể kéo được ra.

Nhưng làm như thế sẽ gây ra sự rung lắc mạnh, có thể tổn hại đến nội tạng.

Tần Lâm đột nhiên nói: “Không phải các người muốn nhìn Hộ Tâm Cửu Châm sao, mau đưa kim châm đến đây!”

Đám người viện trưởng Mạnh sững sờ, lập tức cau mày lại.

“Cậu đừng có vớ vẩn, đây không phải lúc để cậu thử nghiệm, cậu đủ trình sao? Người trẻ tuổi như cậu thì có thể có y thuật cao siêu gì chứ, một khi xảy ra chuyện, cậu gánh vác nổi trách nhiệm không?!”

Tất cả mọi người đều không tin Tần Lâm, dù sao cũng đang ở học viện y, bao nhiêu chuyên gia có mặt ở đây, ai lại tin một người phụ huynh chứ!

Tần Lâm bất lực nói.

“Các người có xem đại hội Đông y không? Tôi là bác sĩ trưởng, ông nói xem tôi có đủ trình không? Mang kim châm đến đây".

Câu nói của Tần Lâm gây chấn động, ai ai cũng sững sờ.



Bác sĩ trưởng ở đại hội Đông y?

Tần đại sư.

Anh không nói thì không sao, vừa nói ra bỗng nhiên mọi người cảm thấy thần thái động tác, giọng nói của anh có chút giống.

Lẽ nào anh thực sự là Tần đại sư sao?

Viện trưởng Mạnh cũng sững sờ, nhanh chóng đưa kim châm đến.

Tầm Lâm khẽ xé rách phần áo ở gần vết thương của bệnh nhân.

Sau đó, cầm kim châm bằng hai ngón, chọc lên trên.

Chọc đúng vào huyệt vị.

Các chuyên gia cúi người xuống, tỷ mỷ quan sát cách làm của Tần Lâm.

Động tác của Tần Lâm thực sự khiến mọi người sững sờ.

 

-----------------------

Advertisement
';
Advertisement