Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

Chương 687: Phụ khoa
 
             Đáng nhẽ Phó Tiểu Tuyết mới là người tặng câu nói này cho Tần Lâm, để anh biết được cô ta là người mà anh không thể với tới được.  

             Nhưng bây giờ Phó Tiểu Tuyết hoàn toàn không nói nên lời, ai mới là người mà cô ta không thể với tới được chứ?  

             Bạn gái của Tần Lâm là Liễu Thanh Thanh, người phụ nữ xuất sắc nhất Hoa Hạ.  

             Bạn gái của Tần Lâm có thân phận như thế, cần phải so bì với cô ta nữa sao?  

             Trước đây còn tưởng con xe mà Tần Lâm lái là hàng giả hàng nhái, thì ra là xe của tổng giám đốc Liễu!  

             Phó Tiểu Tuyết tức giận, tên họ Tần này đúng là có bản lĩnh, không ngờ lại ăn bám phụ nữ, cũng lợi hại đấy!  

             Bữa cơm không được kết thúc trong êm đẹp, Khương Hạo thực sự sốc, trước đây gặp Tần Lâm còn tưởng anh không có xe, ai ngờ lại là nhân vật đẳng cấp thế này.  

             Mặc dù là ăn bám nhưng cũng có bản lĩnh, đúng là khiến người ta hâm mộ.  

             Có điều cái danh ăn bám của Tần Lâm đã dần lan truyền trong giới bạn học.  

             ......  

             Sau khi Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh rời đi, hai người lên xe.  

             “Muốn đi đâu, anh đi cùng em”.  

             Là một người bạn trai, Tần Lâm cảm thấy mình không xứng chức, thời gian dành cho cô ấy thực sự quá ít.  

             Chủ yếu là do Liễu Thanh Thanh cũng không có thời gian, là một người bận bịu, thời gian hai người gặp nhau khá ngắn ngủi.  

             Liễu Thanh Thanh cau mày nói.  

             “Đúng lúc em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, em có một cô bạn thân, gặp chút vấn đề về sức khỏe, đi bệnh viện mấy lần rồi mà không chữa khỏi, em muốn nhờ anh khám giúp cô ấy”.  

             Trong mắt Liễu Thanh Thanh y thuật của Tần Lâm là đệ nhất thiên hạ, bệnh ban đầu của cô ấy đã đến tất cả các bệnh viện nổi tiếng trong và ngoài nước, bao nhiêu tiền cô cũng trả được, nhưng không ai chữa khỏi được.  

             Chỉ có Tần Lâm y thuật cao siêu trong vòng mấy ngày đã giúp cô khôi phục lại dung nhan.  

             Vì thế với y thuật cao siêu như này, chắc không có bệnh gì mà Tần Lâm không chữa khỏi được.  

             Nếu đã có yêu cầu, Tần Lâm đương nhiên sẽ giúp đỡ.  

             “Bạn của em mắc bệnh gì?”  

             Liễu Thanh Thanh cắn môi, có chút khó xử.  

             “Phụ khoa......anh biết không?”  

             Phụ khoa là một ngành lớn, nhưng rất ít nam giới học, chủ yếu là vì khám bệnh không được tiện, phụ nữ thường không muốn bác sĩ nam kiểm tra thân thể hoặc là chẩn đoán phụ khoa cho bọn họ.  

             Vì thế bác sĩ phụ khoa chủ yếu là nữ, cho dù là phụ khoa Đông y cũng đều là nữ bác sĩ Đông y.  

             Rất nhiều nữ chuyên gia Đông y nghiên cứu về ngành này, bởi vì nữ bác sĩ Đông y vốn dĩ đã rất ít, vì thế nếu tập trung chuyên môn về phụ khoa thì thị trường rất lớn, khá được ưa chuộng.  

             Mặc dù Tần Lâm toàn năng nhưng dù sao cũng là bác sĩ nam, liên quan đến phụ khoa nên Liễu Thanh Thanh cũng không dám chắc chắn, phải hỏi anh trước đã.  

             Nhưng Tần Lâm lại bình thản.  

             “Anh không giỏi về phụ khoa nhưng cũng biết”.  

             Tần Lâm nói ‘cũng biết’, đó không phải là biết bình thường, trong mắt anh ngay cả bậc thầy Đông y như Khổng Phàm Lâm cũng chỉ được coi là biết một chút y thuật mà thôi.  

             Mặc dù Tần Lâm không giỏi về phụ khoa nhưng cũng lợi hại hơn bác sĩ bình thường rất nhiều.   

             Nói như thế Liễu Thanh Thanh lập tức yên tâm.  

             “Được, vậy lát nữa em dẫn anh đi khám bệnh cho bạn thân của em, cô ấy kinh doanh châu báu, rất lợi hại, nếu cô ấy chú tâm vào việc kinh doanh, nói không chừng vị trí người giàu có nhất không phải là em nữa”.  

             Tần Lâm cau mày, thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng cô bạn thân của Liễu Thanh Thanh lại được cô ấy đánh giá cao như thế.  

             “Bạn gái của em cũng là nữ cường hả?”  

             Liễu Thanh Thanh nói: “Cũng không phải, cô ấy tên là Hồ Gia Hân, là đại vương trong ngành châu báu ở Hoa Hạ, tính tình kỳ quái tinh ranh, anh gặp cô ấy rồi chắc sẽ….., đợi anh gặp cô ấy rồi nói sau đi!”  

             Tần Lâm thấy tò mò, người phụ nữ như thế nào mà Liễu Thanh Thanh lại nói thần bí vậy chứ?  

             Hai người lái xe đến nhà Hồ Gia Hân.  

             Bên trong căn nhà trang trí rất sang trọng, toàn bộ đều theo phong cách Âu Mỹ, vô cùng xa hoa.  

             Chỉ riêng tiền nội thất trang trí đã đủ để mua thêm một căn nhà nữa rồi.  

             Sau khi vào trong nhà, thiết kế trần chìm, bên dưới xà nhà còn có bể cá.  

             Tần Lâm cau mày đi vào trong.  

             Lúc này có hai người phụ nữ đang ngồi trên sô pha nói chuyện với nhau, một già một trẻ.  

             Người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo ngủ, dáng vẻ nhanh nhẹn thoáng hiện ra, quần áo ngủ tuy rộng nhưng vẫn có thể thấy được kích cỡ đáng tự hào của cô ấy, nếu mà mặc đồ bó sát, thân hình đó chắc chắn sẽ rất bốc lửa.  

             Tóc ngắn, trông có vẻ là kiểu người ngọt ngào đáng yêu, khóe miệng còn có mụn ruồi, sắc mặt không được tốt, chắc là không được thoải mái trong cơ thể.  

             Còn người phụ nữ già hơn một chút ở bên cạnh, là một vị bác sĩ mặc áo blue đang bắt mạch cho Hồ Gia Hân.  

             Lúc bắt mặt, bà ta cau mày lại rồi nói.  

             “Cô Hồ, mạch tượng của cô rất bình thường, theo lý mà nói cô phải khỏe mới phải chứ, sao lại......”  

             Lúc hai người đang nói chuyện, Hồ Gia Hân nhìn thấy Liễu Thanh Thanh vào liền gọi.  

             “Thanh Thanh đến rồi à, anh kia là?”  

             Liễu Thanh Thanh nói: “Tớ từng nói với cậu rồi đấy, đây là Tần Lâm bạn trai tớ”.  

             Gương mặt vốn dĩ có chút không vui của Hồ Gia Hân lập tức lộ vẻ thích thú.  

             “Ây dô, tiểu thần y, đã nghe danh từ lâu, có thể chiếm lấy trái tim của nữ thần Liễu Thanh Thanh, anh cũng có bản lĩnh đấy nhỉ?”  

             Giọng điệu trêu đùa của Hồ Gia Hân khiến anh không biết nói gì, cô gái này thực sự có chút khác người.  

             “Bản lĩnh tôi không dám nhận, cô quá khen rồi”, Tần Lâm không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể rồi nói qua loa vài ba câu.  

             Hồ Gia Hân dường như không có ý định tha cho Tần Lâm, cô tiếp tục nói.  

             “Anh theo đuổi Thanh Thanh thế nào vậy, nói cho tôi nghe xem nào, hay là anh thử theo đuổi tôi đi, để tôi xem anh làm cách nào mà tán được cô bạn thân của tôi? Nếu anh có thể cưa đổ tôi, coi như anh giỏi”.  

             Tần Lâm: ......  

             Chả trách Liễu Thanh Thanh nói bạn thân của cô ấy có chút khác người, toàn nói lời hổ báo.  

             Tần Lâm không biết tiếp lời thế nào.  

             Mặt Liễu Thanh Thanh cũng tối sầm lại: “Được rồi Gia Hân, tớ bảo Lão Tần đến để khám bệnh cho cậu, có bệnh gì cậu nói với anh ấy đi”.  

             Vừa nghe nói Tần Lâm đến khám bệnh, người phụ nữ kia thấy không vui.  

             “Hả? Cậu khám bệnh? Đùa gì vậy chứ, đây là phụ khoa, nam giới như cậu hiểu được sao?”  

             Hồ Gia Hân cũng thu lại vẻ trêu đùa, cô giới thiệu; “Đây là cao thủ chữa bệnh phụ khoa có tiếng ở Hoa Hạ, Bạch Tuệ Trân, bác sĩ Bạch”.  

             Tần Lâm gật đầu: “Tôi cũng biết chút ít về phụ khoa”.  

             Bạch Tuệ Trân hừ lạnh lùng: “Biết chút ít mà cũng dám chữa bệnh cho người ta? Bây giờ ai cũng có thể làm bác sĩ ư?”  

             Cùng ngành là oan gian, vốn dĩ Bạch Tuệ Trên là người khám bệnh cho Hồ Gia Hân, Tần Lâm đột nhiên xuất hiện, như thế là cướp mối làm ăn của bà ta, vậy nên bà ta liền khó chịu ra mặt với anh.  

             Tần Lâm cười nhạt: “Tôi nói biết chút ít là khi so với sư phụ của tôi, còn so với các người, tôi có thể được coi là đại sư”.  

             Lời nói của Tần Lâm khiến mặt Bạch Tuệ Trân biến sắc.  

             “Đúng là ngông cuồng! Lần đầu tiên tôi thấy một kẻ nhỏ tuổi mà vênh váo như thế này, không nói đến những thứ khác, cậu khám bệnh ngoài da phụ khoa kiểu gì? Tôi thấy người trẻ tuổi như cậu bây giờ không phân biệt nam nữ đúng không?”  

             Nếu đã là phụ khoa vậy thì chắc chắn sẽ mắc bệnh ở vùng kín, phải cởi quần ra để kiểm tra, nhưng nam nữ khác nhau, lại là người trẻ, không thể nào khám bệnh thuận tiện như bác sĩ nữ được.  

             Tần Lâm lại không hề để ý, anh nói.  

             “Tôi không cần khám nữa, chẳng phải bà khám rồi sao, bà nói là được, tôi sẽ bắt mạch”.  

             Nói xong, Tần Lâm đến bên cạnh Hồ Gia Hân để bắt mạch cho cô.  

             Bạch Tuệ Trân lập tức thấy bực mình.  

             “Tôi khám xong rồi nói cho cậu? Sao tôi phải nói cho cậu chứ, nếu tôi nói ra thì làm sao thể hiện được y thuật cao siêu của cậu chứ? Hừ!”  

             

Advertisement
';
Advertisement