Y võ song toàn – Tần Lâm (full) – Cao thủ Y võ

 Chương 688: Chuyên gia 

             Tần Lâm bất lực lắc đầu, vừa bắt mạch vừa nói.  

             “Đây không phải cuộc thi, có thể phối hợp chữa khỏi bệnh cho người bệnh mới là mục tiêu cuối cùng, nếu không thì bà có ích gì chứ?”  

             “Hơn nữa, nếu thực sự thi đấu thì bà cũng không đủ tư cách”.  

             Mặc dù Bạch Tuệ Trân là cao thủ chữa bệnh phụ khoa nhưng thực lực tổng hợp thì không ổn, vì thế vẫn chưa trở thành bậc thầy Đông y, Tần Lâm không thấy bà ta trong danh sách bậc thầy Đông y.  

             Chưa trở thành bậc thầy Đông y đương nhiên là không có tư cách thi đấu với Tần Lâm, cho dù đây là thế mạnh của anh.  

             Bạch Tuệ Trân vừa nghe thấy Tần Lâm nói thế liền nổi giận đùng đùng.  

             “Cậu đúng thật là trâng tráo! Bé tý ranh còn ăn nói ngông cuồng, cậu mới khám chữa bệnh được mấy năm mà dám nói phét như thế chứ? Hôm nay tôi không nói triệu chứng bệnh cho cậu đấy, tôi xem cậu chữa bệnh kiểu gì!”  

             Tần Lâm không lên tiếng, không nói thì thôi, cũng không phải không khám được, chỉ là nói triệu chứng bệnh ra thì chẩn đoán sẽ chính xác hơn.  

             Tần Lâm không quan tâm, nhưng Hồ Gia Hân lại rất để ý.  

             “Bác sĩ Bạch, tôi trả tiền cho bà, hy vọng bà có thể hợp tác, cho dù không phải bà chữa khỏi bệnh, nhưng tiền khám tôi sẽ không trả thiếu một đồng”.  

             Thấy sắc mặt của Ngô Gia Hân trầm xuống, Bạch Tuệ Trân vội nói.  

             “Không không không, tôi không có ý đó, sếp Hồ hiểu nhầm rồi, được, tôi sẽ nói cho cậu ta”.  

             Bạch Tuệ Trân hết cách, mặc dù khó chịu với Tần Lâm nhưng vẫn phải kể lại triệu chứng ở ngoài da.  

             “Có bệnh viêm......”  

             Sau khi nói xong, Tần Lâm gật đầu, đổi tay tiếp tục bắt mạch.  

             Một lúc sau sắc mặt của Hồ Gia Hân nhợt nhạt, trông có vẻ đau đớn.  

             Tần Lâm đặt tay ở phần bụng dưới của Hồ Gia Hân, nhấn vào vị trí đan điền phía sát bên phải.  

             “Có đau không?”  

             “Ây dô!”  

             Tần Lâm ấn một cái, Hồ Gia Hân liền kêu lên, xem ra có vẻ rất đau.  

             Tần Lâm vội lấy kim bạc ra, châm vào vị trí cách rốn ba tấc, sau khi châm hai cây kim bạc, mặt Hồ Gia Hân biến sắc.  

             “Ây dô, tôi muốn đi vệ sinh”.  

             “Mau đi đi”, Tần Lâm châm kim là để thúc cô đi tiểu.  

             Hồ Gia Hận vội nén nỗi đau, xuống khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh.  

             Tầm hai phút sau cô bước ra khỏi đó, trạng thái tốt hơn nhiều, cô trở lại giường rồi nói.  

             “Bụng đỡ hơn nhiều rồi, lẽ nào là tiểu khó?”  

             Tần Lâm nói: “Cô uống rất nhiều nước đúng không?”  

             “Đúng vậy, tôi uống rất nhiều nước nóng”.  

             “Ai bảo cô uống?”  

             Bạch Tuệ Trân chen mồm vào nói: “Tôi bảo cô ấy uống! Thận âm suy, thấp khí nặng nên uống nhiều nước nóng, có vấn đề gì sao?”  

             Giọng điệu của Bạch Tuệ Trân bực dọc, rất khó chịu với Tần Lâm, uống nhiều nước nóng thì có gì sai chứ?”  

             Cho dù là không có bệnh gì cũng nên uống nhiều nước nóng.  

             Tần Lâm cười nhạt nói.  

             “Câu nói này không đúng, uống nhiều nước nóng đúng là không sai, nhưng bây giờ tình trạng của cô Hồ đặc biệt, ăn nhiều đồ chua dẫn đến tử cung thu lại rất nhỏ, những bộ phận khác cũng bắt đầu nở ra”.  

             “Nở khí quản tắc ống dẫn niệu, không có lợi cho việc đi vệ sinh, uống nhiều nước nóng khiến bóng đái to ra, những bộ phận khác đồng thời chèn ép lại không thể thải ra bên ngoài được, vì thế mới dẫn đến đau bụng”.  

             “Sau khi cô Hồ vừa đi vệ sinh rõ ràng cảm giác đau đớn ở phần bụng đã giảm đi nhiều, trên thực tế không phải giảm đi mà là biến mất”.  

             “Bây giờ phần bụng của cô chắc vẫn còn hơi khó chịu, đây mới là triệu chứng thật sự”.  

             “Bây giờ bắt mạch lại”.  

             Nói xong, Tần Lâm bắt mạch lại cho Hồ Gia Hân.  

             Tần Lâm nói một tràng khiến Bạch Tuệ Trân cứng họng.  

             Hình như......cũng có lý.  

             Đôi lúc y thuật chính là như thế, nói kết luận rồi mới đưa ra suy luận sẽ dễ dàng hơn, cho dù là bác sĩ thực tập cũng có thể hiểu được.  

             Nhưng trước khi nói ra kết luận, rất khó nghĩ đến phương hướng này.  

             Hoặc tự mở ra một lối riêng, động não một lúc đột nhiên nghĩ đến kết quả này.  

             Hoặc là kinh nghiệm lâm sàng phong phú, nắm vững về lý thuyết y học thì mới có thể đưa ra kết luận cho thời gian ngắn như này.  

             Bạch Tuệ Trân có chút khó hiểu, tên này còn trẻ mà lại có y thuật cao siêu vậy sao?  

             Bạch Tuệ Trân không nói gì nữa, nhìn Tần Lâm tiếp tục bắt mạch, xem rốt cuộc anh còn có trò gì nữa.  

             Sau khi bắt mạch vài phút, Tần Lâm nói.  

             “Cơ thể hư, trong lá lách quá nóng, vấn đề là ở lá lách, sau này không được ăn đồ chua nữa, ít nhất trong vòng ba tháng không được ăn”.  

             Hồ Gia Hân bĩu môi, ngày thường cô thích nhất ăn đồ chua, dương mai, sơn tra, vân vân, bây giờ Tần Lâm bảo cô không được ăn những thứ này nữa, sống sao nổi chứ.  

             Tần Lâm nhìn biểu cảm của Hồ Gia Hân, cười nhạt: “Không cần phải nhăn nhó mặt mày, tôi kê thứ này có thể giúp cô đỡ thèm”.  

             “Lê muối lạnh”.  

             Nghe thấy từ này, ba người phụ nữ trong nhà đều sững sờ.  

             Từng nghe nói đến lê muối lạnh hay là lần đầu tiên nghe thấy.  

             Tần Lâm nói: “Cách làm lê muối lạnh rất đơn giản, ngâm lê bằng dấm trắng, một ngày một đem sau vớt lê ra, rồi để trong tủ lạnh một đêm, ngày thứ hai là có thể ăn”.  

             “Mặc dù cô có chút vấn đề về phụ khoa, có điều không cần kiêng đồ sống, lạnh, cứng, cay, chỉ cần không ăn đồ lạnh trong thời kỳ nguyệt san là được”.  

             Hồ Gia Hân lập tức mừng rỡ, lê muối lạnh nghe cũng ngon đấy, ngọt ngọt chua chua còn lạnh nữa, nhất định sẽ đỡ thèm, hơn nữa lại có thể chữa được bệnh, đúng là lợi hại.  

             Lúc này Hồ Gia Hân bắt đầu thấy nể phục Tần Lâm, người đàn ông này đúng là có chút khác biệt.  

             Nếu đổi lại là bác sĩ khác, không cho bạn ăn chua thì bạn không được ăn, tính mạng quan trọng hay là ăn quan trọng?  

             Nhưng Tần Lâm xem bệnh rất có tính người, không chỉ chữa khỏi bệnh mà còn cố gắng giúp người bệnh thoải mái trong quá trình điều trị.  

             Bạch Tuệ Trân cau mày hỏi.  

             “Nếu lá lách nóng thì nên uống canh Sài Hồ đúng không?”  

             Lúc này Bạch Tuệ Trân không còn dáng vẻ kiêu ngạo trước đó nữa mà dùng tư cách của một người bằng vai phải lứa để thảo luận với Tần Lâm.  

             Trước giờ Tần Lâm rất nghiêm túc và chú tâm đến việc trao đổi kiến thức.  

             “Canh Sài Hồ cũng được, nhưng dùng canh Phục Linh thì tốt hơn”.  

             Bạch Tuệ Trân cau mày: “Canh Phục Linh?”  

             “Không sai, canh Phục Linh và canh Sài Hồ đều có thể điều chỉnh nóng trong lá lách, nhưng canh Phục Linh còn tốt cho việc đi vệ sinh, chữa chứng phù, giúp người bệnh đi tiểu dễ dàng hơn, tránh cảm giác đau phần bụng dưới lúc nãy”.  

             Tần Lâm giải thích xong, Bạch Tuệ Trân liền ngộ ra.  

             “Thì ra là như thế!”  

             Không ngờ rằng Tần Lâm lại nghiên cứu kỹ những thứ nhỏ nhặt như thế, Bạch Tuệ Trân cho rằng canh Sài Hồ đã là liều thuốc tuyệt vời nhất để giải quyết vấn đề này rồi.  

             Nhưng bà ta không suy nghĩ đến quá trình chữa bệnh, có thể sẽ xuất hiện triệu chứng lúc nãy, nếu tiếp tục xuất hiện e rằng phải thúc đi tiểu như Tần Lâm vừa rồi thì mới giải quyết được.  

             Nếu dùng canh Phục Linh thì sẽ giải quyết tất cả các vấn đề.  

             Đây....đây là bác sĩ có kinh nghiệm dày dặn cỡ nào chứ!  

             Bạch Tuệ Trân đứng dậy, cung kính nói với Tần Lâm.  

             “Trước đây tôi mạo phạm rồi, không ngờ rằng cậu trai trẻ đây lại là thần y, hôm nay tôi thực sự đã mở mang tầm hiểu biết, xin hỏi tính danh của tiểu thần y?”  

             Tần Lâm nói: “Không cần phải khách khí, tôi họ Tần, tên là Tần Lâm”.  

             “Họ Tần?”, Bạch Tuệ Trân sững sờ: “Lẽ nào là Tần đại sư?”  

             Tần Lâm cười: “Bà cũng biết tôi sao?”  

             Bạch Tuệ Trân lập tức kích động đến mức suýt nữa thì nhảy lên.  

             “Đương nhiên là tôi biết, Tần đại sư là tấm gương trong giới Đông y, sao có thể không biết cậu được chứ? Không ngờ rằng có thể gặp cậu ở đây, đúng là vinh dự quá!”  

             Hồ Gia Hân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vắt chân nói.  

             “Ây dô, thì ra là người nổi tiếng sao?”  

             

Advertisement
';
Advertisement