Hơn mười cô gái trẻ trung xinh đẹp, dáng vẻ lòe loẹt lập tức đi vào, ai nấy đều gọi anh, mỉm cười chui vào trong lòng vài người trong số họ.
Tiếng cười của đám đàn ông cũng to hơn.
Cũng có người trực tiếp đẩy Chung Hi sang một bên, để tiếp cận Bạc Lương Thần.
“Bạc tổng, em kính ngài một ly.” Cô gái không dám gọi thẳng Bạc Lương Thần là anh, nở nụ cười õng ẹo, dùng đôi môi đỏ mọng ngậm rượu đến gần Bạc Lương Thần.
Họ xã giao như vậy?
Chung Hi thu hồi ánh mắt, xoay đầu đi chỗ khác.
Động tác né tránh của cô rơi vào trong mắt Bạc Lương Thần, anh lạnh lùng đuổi người phụ nữ bên cạnh đi, ra lệnh cho Chung Hi: “Lại đây.”
Chung Hi cảm nhận được ánh mắt ghen tị của hai cô gái đó.
Cô bất đắc dĩ thở dài, bước qua, “Bạc tổng, uống rượu sao?”
Anh khẽ nheo mắt lại, đưa cổ tay lên, “Cô nhìn họ xem, uống rượu như thế nào.”
Chung Hi nhìn qua, một cảnh đẹp, xa hoa, thân mật…
Cô miễn cưỡng nhếch khóe miệng, “Xin lỗi, Bạc tổng, tôi chỉ biết rót rượu.”
Một giây sau, Bạc Lương Thần ném thẳng ly rượu trong tay ra ngoài, đập vào bức tường đối diện, mảnh vỡ vương vãi khắp mặt đất.
“Ngày mai, sẽ công bố tin tức về tai nạn Lôi Đình cúp, cô còn bảy tiếng.” Anh liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
Không làm cho anh hài lòng, hiệp hội đua xe sẽ công bố kết quả điều tra không công bằng đó cho tất cả mọi người.
Như vậy đội xe Hắc Mã sẽ rất khó để trở lại.
Hơn nữa, cũng sẽ để cho thủ phạm đằng sau ung dung ngoài vòng pháp luật.
Chung Hi cắn răng, cô đã bị ép đến bước đường cùng…
Bạc Lương Thần siết chặt ngón tay, từ từ siết chặt nắm đấm, xem ra cô ấy cũng không thích Lục Bắc cho lắm, và trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy có chút vui mừng.
Chỉ là, Chung Hi bất ngờ cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Sau đó cứ thế đi về phía anh.
Trên khuôn mặt trắng ngần không có bất cứ do dự, cô từng chút đến gần, cánh tay chống lên sô pha, chậm rãi áp vào đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông.
Một vệt rượu đỏ rơi vào môi anh dọc theo khóe môi cô.
Một cảnh quyến rũ như vậy đã lọt vào trong mắt của tất cả mọi người.
Vũ Tiểu Thiếu giễu cợt, “Đường đường là thiên kim của Chung thị, chẳng qua cũng chỉ như vậy, còn không phải cúi đầu ở trước mặt Bạc thiếu sao!”
“Cậu ít nói vài câu đi.” Bạch Bân đúng lúc ngăn anh ta lại, “Đi trước đi, sắc mặt của Bạc thiếu không bình thường lắm.”
“Đi?”
Vũ Tiểu Thiếu chưa kịp phản ứng.
Bên kia, Bạc Lương Thần nhanh chóng đẩy Chung Hi ra, khiêng cô lên đi vào phòng trong.
Chung Hi chỉ cảm thấy tối tăm trời đất, cô nằm trên chiếc giường êm ái, một giây sau Bạc Lương Thần kéo cà vạt ra, phủ lên người cô.
Trong con người của anh giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
“Vì anh ta, mà cô thậm chí không cần mặt mũi ư.”
Tay anh nắm chặt cằm cô, đau đớn dâng trào.
Chung Hi đành phải dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, “Là anh bảo tôi…”
Còn chưa nói xong, anh đã hôn mạnh vào môi cô.
Chung Hi giãy giụa, nhưng anh đã quá dùng sức.
“Tôi bảo cô làm gì thì cô làm nấy ư? Sau khi ly hôn với tôi, sao cô lại rẻ rúng như vậy!”
Nghe thấy câu này, nước mắt Chung Hi lăn dài trên khóe mắt.
Cô vẫn cố chấp không chịu cúi đầu, cho dù cảm giác đau đớn trên đôi môi vẫn chưa tan đi nhưng cô vẫn chậm rãi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khinh thường, “Không phải Bạc tổng thích người khác cúi đầu nhẫn nhục sao? Là anh nói với tôi, anh nói đàn ông đều giống nhau.”
Bạc Lương Thần hoàn toàn chấn động, và khi nhìn vào trong đôi mắt cô, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Trước khi cô đến đã nghĩ xong tất cả.
Cô ấy không để ý xảy ra quan hệ với mình, chỉ bởi vì sự nghiệp đua xe của người đàn ông đó?
Bạc Lương Thần không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa, anh cúi xuống, vừa hôn vừa cắn vào vai và cổ cô như dã thú, cả căn phòng tràn ngập trong mùi rượu nhàn nhạt.
Hơi thở của cả hai cũng ngày càng gấp gáp.