Mải chi đến khi chuông báo hiệu giờ vào lớp reo lên cô mới được thả trở về, lấp ló dưới cổ áo đã cài nút là dấu hôn đánh dấu chủ quyền của Niên Thanh Lãng.Cô sờ vào liền cảm thấy nóng rát khó chịu.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, giáo viên vừa ra khỏi lớp thì Đàm Hinh đã lấp ló bên ngoài cửa lớp của cô. Mấy học sinh ngồi trước đột nhiên truyền tai nhau lời nào đó truyền xuống tận bàn của cô và Thanh Lãng. Nam sinh ngồi phía trên quay đầu nhìn hắn bảo – “Thanh Lãng, bên ngoài có người tìm cậu kìa. Hình như là mỹ nhân lớp kế bên đó."
Đàm Hinh có vẻ ngoài xinh xắn như búp bê, được bầu chọn là hoa khôi lớp bên nên cũng được khá nhiều nam sinh yêu thích. Cô nàng hoạt bát đáng yêu, còn hay giúp đỡ mọi người. Đặc biệt là lúc Mộng Hi đi thi, lần nào cũng ngồi gần cô nàng vì tên hai người gần giống nhau. Lá thư tỏ tình kia cũng là của cô nàng gửi. Niên Thanh Lãng ngước đầu lên, thần sắc hời hợt mở miệng – “Không quen.” Rồi tiếp tục sắp xếp tập vở vào ba lô.
Mộng Hi thì lo chuồn trước, chạy qua dãy bên kia rủ Linh An đi ăn trưa. Cô nàng cũng nhìn thấy Đàm Hinh ngoài cửa tò mò hỏi – “Nè, Đàm Hinh hình như thích anh trai cậu đúng không?”
Cô gật đầu.
“Ây da, nếu hai người mà thành đôi thì cũng khá đẹp đôi đấy chứ.” – Cô nàng cảm thán nhận xét.
Không hiểu vì sao khi nghe những lời này, trái tim cô như bị châm chích, râm ran khó chịu.
“Mặc kệ họ đi, chúng ta đi ăn trưa thôi.”
Mộng Hi kéo tay bàn mình ra khỏi lớp, trùng lớp lúc này Niên Thanh Lãng cũng đi ra, ánh mắt nhìn về phía cô thế nhưng lại bị Đàm Hinh đợi ở bên ngoài từ nãy đến giờ chặn lại nói gì đó. Cô và Linh An đã đi xa vài bước nên không thể nghe được hai người họ nói cái gì. Mộng Hi trộm quay đầu nhìn một cái thì phát hiện Đàm Hinh đang bày ra bộ dạng bẽn lẽn. Còn anh trai lại đứng im lặng lắng nghe người kia thổ lộ tâm tình.
Mộng Hi mím chặt môi quay đi, dấu hôn nơi cổ vì chà xát vào cổ áo mà lại đau rát.
Linh An phát hiện ra trưa nay tâm trạng của cô không tốt, cứ ngồi cằn nhằn mấy món ăn trưa của nhà ăn hôm nay nấu không ngon. Trong khi cô nàng cảm thấy cũng như mọi khi thôi mà.
“Cậu nói thật đi, là hôm nay ai chọc đại tiểu thư nhà ta giận vậy? Sao cậu lại tự dưng trút giận lên đồ ăn như thế?”
Mộng Hi giống như bị nói trúng tâm trạng chột dạ, viện cớ lảng tránh – “Chỉ là... khi không bị đổi chỗ ngồi nên tớ không vui thôi.”
“Đúng vậy, tớ phải ngồi với tên mọt sách Hác Hảo, cậu ta ít nói lắm, chán chết đi được.” – Linh An cũng than vãn về chuyện này.
“Cậu được ngồi với Niên Thanh Lãng còn đỡ, dù sao đó là anh trai cậu còn là trai đẹp nữa.
“Tớ chẳng thấy đỡ chỗ nào hết.” – Cô lầm bầm phản bác. Trong đầu cứ nghĩ vẩn vơ mải về cảnh tượng hai người kia đứng nói chuyện với nhau.
Rốt cuộc là bọn họ nói gì với nhau? Chẳng lẽ Đàm Hinh tỏ tình chính thức rồi sao?
Tối hôm đó, vừa về đến nhà cô đã ngay lập tức không vui đi ra vườn nói chuyện riêng với mẹ - “Mẹ, sao cha mẹ lại bảo giáo viên chuyển chỗ ngồi của con vậy?” Bạch phu nhân đang ngồi uống trà ngoài vườn, từ xa đã nhìn thấy bộ dạng hậm hực của đứa con gái nhỏ.
“Đây là ý của cha con. Với lại con ngồi với Thanh Lãng có gì không tốt. Anh trai con học giỏi như vậy, được ngồi cạnh để anh trai kèm cặp không tốt sao? Mẹ cũng đã nói với Thanh Lãng trước đó rồi, nó cũng đã đồng ý mà.”
“Sao chứ?” – Thì ra hắn đã biết trước đó rồi sao?
“Nhưng con không muốn, con..” – Cô muốn giải thích nhưng lại không biết nêu lý do gì, cô không thể nói với mẹ mình đã ghét anh trai từ nhỏ được.
“Không chỉ có trên lớp đâu, bắt từ ngày mai là thứ bảy trở về sau, mỗi cuối tuần, con không được đi đâu chơi hết, phải ở nhà chăm chỉ ôn bài cùng Thanh Lãng đi, sắp thi giữa kỳ rồi, lần này con mà để điểm trung bình nữa thì cha mẹ sẽ thật sự cấm túc con đấy.” – Bạch phu nghiêm nghị nhắc nhở con gái mình.
“Mẹ à...” – Như vậy khác nào bức chết cô. Thà rằng cô học với người khác còn hơn.
“Hay mẹ cứ thuê gia sư đi, con không học cùng với Thanh Lãng đâu.
“Tại sao con không học được? Thanh Lãng năm trước nó mới đoạt được giải thưởng học sinh giỏi cấp quốc gia còn là anh trai con, còn gia sư nào tốt hơn nó đâu.” – Bà
– nhíu mày nghi hoặc.
“Con...” – Mộng Hi đang cứng họng thì bất ngờ phát hiện ra Niên Thanh Lãng cũng đã ra vườn từ lúc nào.
Mẹ cô nhìn qua hắn liền mỉm cười hiền hậu – “Con cũng về rồi à? Đi học có mệt lắm không?”
“Dạ không ạ.”
“Sao mẹ không hỏi con?” – Tự dưng cô cảm thấy bị phân biệt đối xử.
“Con đi học như đi chơi, có gì vất vả chứ.” – Bà liếc mắt nhìn cô, không hài lòng.
“Thanh Lãng, ngày mai con nhớ kèm cặp ôn bài cho Mộng Hi giúp mẹ, đừng để con bé lơ là việc học tập nữa. Năm nay rất quan trọng đấy.” – Bà thực sự rất lo lắng sợ con gái mình không thể thi vào trường đại học tốt.
“Con biết rồi thưa mẹ.” – Thanh Lãng lễ phép đáp.
Mộng Hi thấy không thay đổi được quyết định của cha mẹ, bực bội quay đầu vào nhà, bỏ đi lên phòng.