miệng khẽ đọc phật hiệu, trên người toả ra phật quang vô biên xuyên thấu thiên địa, hắn như muốn bao phủ cả vùng thế giới này lại vậy.
Nhưng phật quang kia chỉ toả ra đến một phạm vi nhất định rồi bật trở về như bị gì đó ngăn trở, phật quang quay về rúc vào trong cơ thể Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
Lâm Phàm trên phế tích Kiếm Khí Tông đợi rất nhiều ngày nhưng cũng không thấy một tên địch nhân nào đến nữa, chuyện này khiến hắn rất mất hứng, không bao lâu sau hắn rời đi nơi này.
Vô vị, thực sự không có ý nghĩa, tên Long kỹ sĩ ngu ngốc kia dĩ nhiên không kêu viện binh trở lại.
Thiên Địa Tông
Sau khi Lâm Phàm trở về, hắn trực tiếp đi gặp lão tổ.
- Lão tổ, lần này đệ tử lại gặp đám người ngoại lai kia, hơn nữa trong đó còn có một phân thân của Vong Linh Chủ Thần, con và hắn đã đánh nhau một trận lớn, con nghĩ thực lực cao nhất của những tên xâm lấn kia là Chủ Thần, cảnh giới cũng tương đương với Tiên Vương cảnh của chúng ta.
Lâm Phàm nói một lượt những chuyện xảy ra cho lão tổ biết.
Canh Dương Thiên đã biết những chuyện này.
- Sau khi ngươi rời đi, ta đã đến vài tông môn khác để mượn điển tịch bọn họ đọc thêm, đồng thời đi bái kiến mấy vị Tiên Vương tiền bối lánh đời, đã biết được nguyên do trong chuyện này, Nguyệt Ảnh đại lục là địa phương sinh sống của những tên kia, là một bên khác của Tử Vong Chi Hải.
Lâm Phàm gật đầu.
Lão tổ, nếu không chúng ta chủ động xuất kích trước, trấn áp bọn chúng luôn đi.
Suy nghĩ của hắn rất trực tiếp, nếu người ta đã tìm tới cửa vậy mình chủ động đánh lại, nói không chừng có thể chiếm chút lợi ích.
Canh Dương Thiên lắc đầu nhìn Lâm Phàm.
- Không thể, thực lực đối phương quá mạnh mà các tông chúng ta bên này bên này phân bố quá rộng nếu không đoàn kết lại, sợ rằng sẽ bị đánh bại.
- Ta đã báo việc này lại cho các đại tông môn khác rồi, chỉ cần nói vậy là bọn họ hẳn phải biết phải nên làm như thế nào.
Canh Dương Thiên đáp lời.
Lâm Phàm vẫn không có ôm hi vọng quá lớn, hiện tại những người này sao có khả năng đoàn kết lại được chứ.
Đặc biệt là Côn Lôn Thần Tông, nếu như họ đoàn kết thì gặp quỷ rồi.
- A Di Đà Phật.
Lúc này, một đạo phật âm truyền đến.
- Thiện Ác Phật Tông.
Hư không sâu xa trong tông môn nứt mở, một bóng người từ đó đi ra.
Lâm Phàm nhìn thấy tên này, nhất thời sững sờ.
- Là ngươi...
Hắn không ngờ người đến là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, tên này sao đi ra rồi.
Canh Dương Thiên hơi nhướng mày, trong lòng cảnh giác, mấy vị lão tổ của Thiện Ác Phật Tông hắn đều nhận thức nhưng vị này hắn hoàn toàn không biết...
- Lão tổ cẩn thận một chút, đây là Vị Lai Vô Lượng Vương Phật trước đây bị ta đặt bẫy nhốt lại nhưng không ngờ hắn dĩ nhiên đi ra được.
Lâm Phàm truyền âm nói.
Hiện tại Lâm Phàm cũng nhìn ra đây chỉ là một đạo thần niệm của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
- Canh Dương Thiên, bản Vương Phật lần này đến đây chỉ muốn nói rõ một chuyện, việc của Nguyệt Ảnh đại lục không liên quan đến Thiên Địa Tông các ngươi, các ngươi không nên tham gia vào, sau này Thiên Địa Tông các ngươi tự nhiên có một phần cơ duyên lớn.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật mở miệng nói.
- Không liên quan cái em gái ngươi ấy, con lừa trọc ngươi làm sao đi ra được vậy?
Lâm Phàm một bên vừa chửi vừa hỏi.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhìn thấy Lâm Phàm, lộ ra vẻ an lành nói.
- Hóa ra là thí chủ, bản Vương Phật xin đáp lễ.
- Đừng giả mù sa mưa nữa đồ con lừa trọc âm hiểm, lão tử nói cho ngươi biết việc này lão tử quản chắc rồi, chỉ cần bọn họ còn dám tới một lần, ta diệt một lần.
Lâm Phàm nổi giận mắng.