Hoắc Minh lo lắng đến mức muốn giơ tay thề với trời.
Cuối cùng, ông đứng cạnh vợ, tủi thân nói: “Chúng ta đang nói chuyện con cái, sao bà còn trách tôi nữa chứ? Bà dám nói mấy năm nay tôi không đối tốt với bà hay sao? Có người vợ nào thoải mái như bà hay không, đều không phải đề phòng nhân tình thì chính là đề phòng chồng có con riêng bên ngoài.”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Ngẩm lại thì ông vẫn tốt!”
“Chắc chắn rồi!”
Hoắc Minh nắm tay bà, hôn lên mặt bà: “Không phải chúng ta sẽ cùng nhau già đi hay sao! Đợi đến khi mấy chuyện lớn của mấy đứa nhỏ quyết định xong thì tôi sẽ đưa bà đi du lịch khắp thế giới.”
òn Noãn không thích đi khắp nơi.
Bị ông dây dưa không làm được gì, bà khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh, ông là cả thế giới của tôi mà.”
Hoắc Minh choáng váng.
Vợ ông xưa nay chưa bao giờ thích nói những lời yêu thương, ông quấn lấy bà nài nỉ bà nói lại lần nữa, nhưng ôn Noãn sao chịu, kết quả là Hoắc Minh lên cơn hứng tình, đè õn Noãn xuống làm hai lần giữa ban ngày.
Làm đến mức khắp nơi đều thấm mồ hôi.
Sau khi cơn tình qua đi, ôn Noãn ngồi trong vòng tay ông, vuốt ve nét ngọc mày ngài của ông.
“Tuối đã cao mà còn không chịu kiềm chế một chút!”
Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy hoài niệm.
Họ đã kết hôn được hơn hai mươi năm, ôn Noãn vần đẹp như ngày nào, vóc dáng vẫn giữ nguyên như độ tuối ba mươi. Cuộc sống vợ chồng của họ cũng không tệ hơn hồi còn trẻ là bao, đây có lẽ là trời ban ơn cho tình yêu của bọn họ.
Ông hôn bà, không nhịn được hôn lên vai bà.
Ôn Noãn cảm thấy ông lại muốn tới, thế là đấy ông: “Được rồi, kiềm chế một chút!”
Hỏm nay Hoắc Minh không muốn bị kiềm chế.
Lúc này, có người giúp việc gõ cửa: “ông chủ, cô Hai đã về!”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn người trong ngực, khàn giọng nói: “Tôi đi nói chuyện với Hoắc Tây, bà nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Ôn Noãn có chút lo lắng.
Hoắc Minh khá gắt với chuyện hôn sự của con mình, vì thế bà nói: “Chuyện hôn nhân để Hoắc Tây quyết định! Sùng Quang cũng tốt, nhưng hai đứa nó phải cân nhắc cho cẩn thận.”
Lúc này hẳn là Hoắc Minh đã nghe vào.
Ông đưa tay chạm vào vai vợ: “Tôi xuống lầu trước.”
Ông thay quần áo trước mặt bà, kéo khóa quần còn run hai cái khiến ôn Noãn mặt đỏ như máu.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!