Dương Liêu nằm nhục nhã trên mặt đất, một thanh niên dẫm một chân lên mặt hắn, trên mặt tràn đầy ý cười, một luồng lực đại đạo kỳ lạ đang sống trấn áp cực chặt lực Thiên Luân đại đạo của Dương Liêu.  

 

“Chu Thừa, có bản lĩnh thì giết ta đi!”, Dương Liêu rống lên, nhưng khi hắn muốn giãy dụa đứng dậy, một thủ ấn tỏa ra ánh sáng vàng kim xuất hiện sau lưng hắn, sau đó cơ thể của hắn lại ngã suống đất.  

 

“He he!”, một nụ cười lạnh lùng vang lên, Chu Thừa nói: “Muốn chết, ta làm sao có thể dễ dàng với ngươi thế được? Từ từ, ngươi sẽ được nếm trải mọi khổ đau của thế giới này. Đây là cái giá khi người của bộ tộc Dương Thị ngươi dám giết Thiên Quân của Thiên Ấn tông ta”.  

 

“Súc sinh! Chu Thừa, đám Thiên Ấn tông các ngươi đều đáng chết. Thiên Quân thì sao, nếu ta không chết, ta sẽ tiêu diệt cả Thiên Ấn tông các ngươi!”, Dương Liêu gào lên.  

 

Hai người này hoàn toàn không cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Hạo, phải đến khi sự sắc bén đáng sợ tỏa ra khắp sân mới khiến kẻ đang trong tư thế chiến thắng Chu Thừa bừng tỉnh.  

 

“Ngươi là ai?”, Chu Thừa lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Dương Hạo, lực đại đạo trên người lập tức lao ra.  

 

“Ùm!”, đột nhiên, lực kiếm đạo ngút trời, uy lực đáng sợ nghiền nát lực đại đạo của Chu Thừa, kiếm quang sắc bén xẹt qua cơ thể hắn như một ngôi sao băng.  

 

“Dương Thị, Dương Hạo!”, sau khi xuất ra nhát kiếm đó, Dương Hạo mới lạnh nhạt nói: “Mặc dù ta cũng không thích Dương Liêu, nhưng hắn là người của Dương Thị, chỉ cần là người của bộ tộc Dương Thị, thì Thiên Ấn tông các ngươi không được phép động vào. Động vào, chết”.  

 

Từ ‘chết’ ở cuối cùng, khi âm thanh của từ này rơi xuống. Hai đồng tử của Chu Thừa cũng nhanh chóng giãn ra, hai mắt trợn trừng. Hắn không thể tưởng tượng được nhát kiếm vừa rồi vì sao lại nhanh như vậy, vì sao lại có uy lực đáng sợ như vậy.  

 

“Bịch!”, đầu rơi xuống đất. Chỉ một nhát kiếm, Chu Thừa đã bị giết chết, Dương Hạo cầm tàn kiếm Tử Thần trong tay, ánh mắt rũ xuống, trên người tỏa ra hung khí đáng sợ.  

 

Tiêu Tâm: “Xem ra Thành Đế Tam Kiếp lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ. Kiếm đạo như vậy, Thiên Quân cấp thấp trong tay hắn cũng sẽ chết mà không còn gì phải nghi ngờ”.  

“Sát tâm quá nặng, đúng là tạo nghiệp”, Văn Thương nói, lắc đầu thở dài. Tuy nhiên, tâm thái của hắn dù tỏ ra tao nhã nhưng lại không thể che giấu được một chút đạo đức giả.  

 

Nói cách khác, tên này chưa bao giờ nghĩ đến việc che đậy hành vi đạo đức giả này, điều này khiến người khác không thể nhìn ra bề ngoài hắn là người như thế nào.  

 

“Vù!... Thí quân giả hàng đầu nào cũng đều phải hít sâu một hơi. Đương nhiên cũng có vài người kẻ kiêu ngạo, tỏ ra không quan tâm quay đầu đi.  

 

Dương Hạo cũng lười để ý đến những người xung quanh, y nhìn Dương Liêu đang sững sờ trên mặt đất, cau mày nói: “Sao thế? Còn không muốn đứng dậy? Nằm đấy không thấy mất mặt à?”  

Advertisement
';
Advertisement