Tử Thần Kiếm của Dương Hạo vừa phóng ra, trên thân kiếm giống như có tảng đá nặng nghìn tấn, kiếm phóng ra không hề mạnh, nhưng lại nặng nề, vụng về và ngưng trệ này dường như ẩn chứa uy thế kiếm đạo tinh xảo hơn, những chỗ đi qua va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra khắp phía, năm nghìn Nhược Thủy bay lượn xoay tròn xung quanh thân kiếm, nhưng lại không thể chạm vào người y.  

 

“Lẽ nào đây là trọng lực chi đạo của Huyết Hải Kiếm Đế?”, mặc dù Vô Song Đại Đế không lấy kiếm nhập đạo, nhưng dù sao ông ta cũng ở cảnh giới Đại Đế, cũng từng thấy Huyết Hải Kiếm Đế sử dụng kiếm, thấy vậy không khỏi nghi hoặc: “Không đúng, kiếm pháp này có hơi giống, lại có chút không giống, chắc là ta nhìn nhầm rồi, ta nghĩ ngợi lung tung rồi, trên người cậu ta sở hữu sáu đạo đã là nhân vật có thể được xếp vào top năm trong lịch sử từ trước tới nay của thế giới Phong Vũ ta, nếu thêm một đạo chẳng khác nào sự tồn tại giống như yêu nghiệt, chúng ta còn có mặt mũi làm sư phụ của cậu ta sao?”  

 

“Không được sao, tựa như đã chạm tới ngưỡng cửa nhưng vẫn không nhìn sâu vào được, chuyện này không biết phải làm sao?”, Dương Hạo thầm cảm thấy đáng tiếc trong lòng, “Ngũ Thiên Nhược Thủy trận” này kích phát linh trí trong tim y, y phát hiện có thể cảm giác này đã dung nhập vào trong kiếm pháp, tuy kiếm thuật đã thành công, nhưng trong lòng y lại nảy sinh ý nghĩ khác.  

 

Đây chỉ là một cảm giác, khác với kiếm đạo, tựa hồ giống như không khí và gió thổi qua, khiến mình sinh ra cảm giác khó mà đoán được.  

 

Tuy nhiên, y vẫn không thể bắt được, vì vậy chỉ có thể thầm thở dài, muốn thu lại Tử Thần Kiếm.  

 

Nhưng y cũng không ngờ Thừa Phong tâm phục khẩu phục, nếu Dương Hạo hạ thủ lưu tình, trận pháp này phản phệ, mình hoàn toàn không thể chống đỡ được.  

 

Và ngay khi y muốn buông tay nhận thua, đột nhiên một giọng nói vang lên từ trong biển tri thức, đó chính là âm thanh Vô Song Đại Đế truyền âm tới.  

 

Mấy bức tranh này vốn là do Vô Song Đại Đế sử dụng trận pháp chi đạo cao siêu biến thành, đương nhiên ông ta có thể tùy ý điều khiển, chưa kể đến việc truyền âm, muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì lùi, vô cùng dễ dàng.  

 

Chỉ là Vô Song Đại Đế không muốn đi vào bức tranh, ông ta là một người sĩ diện, thấy Dương Hạo quả nhiên vừa tinh thông võ đạo vừa tinh thông trận đạo, sức mạnh lĩnh ngộ vượt xa dự liệu của ông ta, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.  

 

Như vậy, tốc độ trưởng thành của cậu nhóc này vẫn nằm ngoài dự liệu của ông ta, việc khống chế Đoạn Thiên đại trận chỉ còn là vấn đề thời gian!  

 

Tuy nhiên, ban đầu chỉ muốn sử dụng tu vi trận pháp của Thừa Phong để kiểm tra trình độ về mặt trận pháp của cậu nhóc này đã đạt đến trình độ nào, ông ta cũng tính toán sẵn trong lòng, không ngờ cậu nhóc này vậy mà lại coi thường trận pháp của Thừa Phong, lẽ nào cho rằng trình độ về trận pháp của bản sư cũng chỉ như vậy, há chẳng phải bị tên nhóc này coi thường sao?  

 

  

 

“Thừa Phong, nghe lời lão phu mà làm...”, Vô Song Đại Đế có ý muốn thuyết phục sự kiêu ngạo của Dương Hạo, vì vậy buộc phải để cho Dương Hạo có nhận thức toàn tâm về mình.  

 

“Vèo!”, một tia sáng chói mắt xuất hiện, hai mắt Dương Hạo chuyển động, y biết đã có sự thay đổi, muốn cướp đoạt giữa đường nhưng đã không kịp nữa.  

 

“Nơi này là điện của Vô Song sư tôn, bức tranh ở trong này đương nhiên cũng có liên quan đến sư tôn, chắc hẳn sư tôn đã trở về, đích thân đến xem xét mình!”, Dương Hạo ngầm hiểu trong lòng, chỉ thấy Thừa Phong ở đối diện đột nhiên bùng nổ khí tức, trong nháy mắt đã đạt tới cảnh giới Thiên Quân cửu trọng viên mãn, chỉ tay một cái, Nhược Thủy năm nghìn mét trở lại ngón tay hắn, tạo thành một đóa hoa sóng rất nhỏ.  

 

Trong mắt Dương Hạo không khỏi lộ ra vẻ ngưng trọng, đóa hoa sóng này tuy nhỏ, nhưng lại sinh ra biến hóa vô tận, giống như cánh sen đang nở, các loại sinh linh xông ra từ đóa hoa sóng, uy lực cũng không ngừng tăng lên.  

Dương Hạo khẽ nhíu mày, vừa định vung kiếm tấn công, đột nhiên giọng nói của linh hồn kiếm Tử Thần Kiếm vang lên.  

 

“Đừng động thủ!”, linh hồn kiếm trầm giọng hô lên: “Nơi này có tinh thể Nhược Thủy, vừa vặn giúp ngài lĩnh ngộ trọng lực chi đạo!  

 

“Trọng Lực chi đạo?”, Dương Hạo không khỏi sửng sốt trong lòng, chợt hiểu ra mắt và trái tim của y đồng nhất, nhìn thẳng vào sự biến hóa của đóa hoa sóng đó, dường như cảm giác thiếu sót vừa rồi đã quay trở lại trong cơ thể y, phá!  

Advertisement
';
Advertisement