Một tên võ giả muốn lĩnh ngộ thuộc tính đặc thù, thời gian tốt nhất là thời điểm bắt đầu từ Vũ Lực đột phá đến Vũ Đồ.
Bọn họ được một lần cơ hội cảm ngộ thiên địa, cuối cùng được một loại nào đó thuộc tính ưu ái.
Lương Âm là điển hình.
Nàng đột phá Vũ Đồ, dựa vào tự thân thiên phú cùng cảm ngộ thiên địa lĩnh ngộ ra Hỏa hệ thuộc tính.
Bất quá.
Ví dụ này rất ít.
Lĩnh ngộ ra thuộc tính đặc thù tại Vạn Thế Đại Lục, chỉ nói Ngũ Hành thôi thì tỉ lệ đã vô cùng nhỏ, dưới tình huống bình thường, đều là linh lực phổ thông.
Thiên phú Vân Phi Dương rất yêu nghiệt.
Nhưng từ khi đột phá Vũ Lực đến Vũ Đồ, tên này không cảm ngộ thiên địa, cho nên linh lực cũng phổ thông.
Bỏ lỡ lần này.
Muốn đi lĩnh ngộ một thuộc tính đặc thù nào đó càng thêm khó khăn.
Vận khí Vân Phi Dương vô cùng tốt. Những năm gần đây, không chỉ lĩnh ngộ Tử Dương chi khí, còn thu hoạch được Lôi hệ, Kim hệ, Hỏa hệ, thậm chí Băng hệ của Lâm Chỉ Khê.
Bất quá.
Cũng không phải tự thân hắn lĩnh ngộ.
Hôm nay, khi hắn đưa thân vào sơn cốc, cảm thụ được Mộc thuộc tính bàng bạc, muốn dựa vào chính mình lĩnh hội chân chính trên ý nghĩa.
Khó.
Vô cùng khó.
Linh đài Vân Phi Dương một mảnh thư thái, linh hồn khuếch tán, dung nhập giữa thiên địa, cảm thụ được Mộc thuộc tính bàng bạc xung quanh, thời gian trôi qua, khi qua bảy tám ngày, vẫn không có tiến triển.
Như vậy chỉ có một khả năng, Mộc thuộc tính nơi này rất đặc thù, nếu không, lấy thiên phú yêu nghiệt của Vân Phi Dương, không thể không có bất kỳ cảm giác gì.
Một con khỉ cũng có thể lĩnh ngộ.
Ta đường đường là Thần Giới Chiến Thần, chẳng lẽ làm không được?
Vân Phi Dương không tin tà.
Hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, tiếp tục phóng thích Linh Niệm, khiến toàn bộ thể xác tinh thần đều dung nhập vào thiên địa, câu thông Mộc thuộc tính, để chúng tán thành chính mình.
Vu Tộc bộ lạc.
Lăng Sa La quỳ gối trước tượng Vu Thần, yên lặng cầu khẩn:
- Vu Thần ở trên, xin người phù hộ Vân Phi Dương còn sống trở về.
Nửa tháng đã trôi qua.
Vân Phi Dương chậm chạp chưa về, sinh tử không biết, tâm thần nàng thủy chung bất an, đêm không thể say giấc.
"Ai."
Dạ Phượng Kiều đứng phía sau, bất đắc dĩ thở dài.
Đứa nhỏ này mỗi ngày quỳ cầu nguyện, nhất định đã yêu rất sâu, nếu như người tuổi trẻ kia thật không thể trở, nàng có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ.
- Không tốt!
Nhưng vào lúc này, một Trưởng lão mới nhậm chức xông tới, bối rối hô to:
- Thác Nhĩ Đồ trốn rồi!
- Cái gì?!
Sắc mặt Dạ Phượng Kiều kinh biến.
Lăng Sa La vội vàng đứng lên, đám người đi tới địa lao giam giữ Thác Nhĩ Đồ thì gặp lồng giam rỗng tuếch, trong lòng đất có một hang động lớn.
- Chuột Đất!
Dạ Phượng Kiều phẫn nộ nói:
- Lão thân đã quên tên kia!
- Chuột Đất?
Lăng Sa La ngạc nhiên không thôi.
Dạ Phượng Kiều đáp:
- Một cao thủ tinh thông khai quật, hình như vì tránh né kẻ thù mà đi vào Vu tộc, được Thác Nhĩ Đồ thu lưu.
- Đáng giận!
Lăng Sa La cắn răng nói:
- Sớm nên giết hắn mới đúng!
- Không sao.
Dạ Phượng Kiều nói:
- Tu vi hắn đã bị phế, lật không nổi bọt nước gì.
Một lão đầu gầy yếu cõng một lão đầu còn suy yếu hơn đang đi giữa rừng núi.
- Thác Nhĩ Đồ.
Lão đầu kia nhếch miệng cười nói:
- Ngày hôm nay cứu mạng ngươi, ân ta thiếu ngươi cũng đã trả.
Người được cõng hiển nhiên là Thác Nhĩ Đồ.
Hắn Thác Nhĩ Đồ yếu ớt nói:
- Chuột…Chuột Đất, mang ta đi Khống Thi Giáo, lão phu tất có thâm tạ. (tạ ơn thâm hậu)
Khống Thi Giáo?
Lão đầu gọi Chuột Đất khẽ giật mình, nói:
- Chẳng lẽ ngươi nhận biết thế lực tà ác này?
Thác Nhĩ Đồ yếu ớt đáp:
- Giáo chủ Khống Thi Giáo là huynh trưởng cùng mẹ khác cha với ta.
"Hắc hắc."
Chuột Đất cười nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn một ca ca trâu như thế, chẳng lẽ muốn mời hắn tới giúp ngươi báo thù?
"Hừ!"
Thác Nhĩ Đồ cả giận quát:
- Đại thù như thế, Thác Nhĩ Đồ ta không báo, há có thể nuốt được cục tức này!
Chuột Đất lắc đầu:
- Lão gia hỏa, ta nên khuyên ngươi, không nên đối nghịch cùng Vân Phi Dương, tiểu tử này có chút đáng sợ.
- Ngươi biết hắn?
Thác Nhĩ Đồ ngạc nhiên hỏi.
- Đâu chỉ nhận biết.
Trong ánh mắt Chuột Đất lóe ra vẻ kiêng kị, đáp:
- Năm đó, tổ chức sát thủ của ta cũng bị hắn diệt, khi đó hắn mới có tu vi Vũ Sư, bây giờ đi qua mấy năm đã trưởng thành đến Hoàng Cấp!
Nguyên lai.
Chuột Đất này chính là một trong tam đại vương bài sát thủ của Ám Bộ do Trương Hằng sáng tạo, khó trách không thấy tung tích tại đại lục, nguyên lai đã chạy đến Nam Cương.
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh nói:
- Chuột Đất, không nên xem thường Khống Thi Giáo của ca ca ta, thực lực bọn hắn cũng không yếu hơn Tổ Long Thành đâu!
Điểm này Chuột Đất không phủ nhận.
Thành trì trâu bò nhất Vạn Thế Đại Lục là Tổ Long Thành, thế lực tối cường nhất Nam Cương chính là Khống Thi Giáo.
Môn nhân Khống Thi Giáo không đủ ba trăm người.
Nhưng bọn họ tu luyện Khống Thi Thuật, có thể chưởng khống rất nhiều thi thể, cường giả đứng đầu Khống Thi Giáo, một người có thể khống chế mấy chục, thậm chí cả trăm cỗ thi thể.
Nếu như chỉ là thi thể cũng thôi.
Trọng yếu nhất là Khống Thi Giáo có một loại Luyện Thi Thuật, có thể thông qua phương pháp đặc thù thối luyện thi thể đến Vương cấp, thậm chí Hoàng Cấp!
Nếu Võ giả Vạn Thế Đại Lục gặp phải môn nhân Khống Thi Giáo sẽ phi thường kiêng kị, bởi vì ai cũng không biết đối phương sẽ có Thi Vương, Thi Hoàng cường đại hay không?!
Loại tà môn ngoai đạo này bị các thế lực Vạn Thế Đại Lục khinh thường.
Thậm chí đã từng liên hợp lại muốn tiêu diệt, bởi vì rất nhiều môn nhân Khống Thi Giáo, vì luyện chế thi thể cường đại, thường thường sẽ trộm thân thể của cường giả đại lục đã vẫn lạc.
- Vân Phi Dương!
Trên đường tiến về Khống Thi Giáo, Thác Nhĩ Đồ cười lạnh trong lòng nói:
- Dạng thiên tài như ngươi tuyệt đối là thi thể hoàn mỹ nhất đối với huynh trưởng ta!
Thời gian vội vàng trôi qua.
Trong nháy mắt, lại qua nửa tháng.
Vân Phi Dương thủy chung xếp bằng trong sơn cốc. Trong thời gian này, hắn cũng không mở mắt qua, thủy chung lĩnh hội Mộc thuộc tính.
Đại nghị lực cùng nỗ lực đã có tiến triển, hắn hiện tại có thể câu thông với Mộc thuộc tính đang phiêu đãng trong thiên địa.
Câu thông chỉ là bước đầu tiên.
Sau đó, Vân Phi Dương muốn đạt được sự tán thành từ bọn chúng, cũng cuối cùng để chúng cam tâm tình nguyện dung nhập vào đan điền của mình.
Vài ngày sau.
Mộc thuộc tính bàng bạc cuối cùng bị hắn dây dưa đến cảm động, bắt đầu tan nhập thể nội, theo kinh mạch đi vào đan điền.
- Tới đi, tới đi!
Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, bắt đầu luyện hóa những Mộc thuộc tính này, thuận lợi dung nhập hòa tan vào thuần linh hạch, hóa thành từng điểm năng lượng yếu ớt.
Vạn Thế Đại Lục cũng có một võ giả kiêm tu mấy loại thuộc tính, nhưng mỗi loại thuộc tính đều có một cái Linh Hạch riêng.
Vân Phi Dương khác biệt.
Trong cơ thể hắn chỉ có một cái thuần linh hạch.
Bên trong có Tử Dương chi khí, cũng có Kim hệ, Lôi hệ, bây giờ lại thêm Mộc hệ đang trưởng thành, quả nhiên là thập cẩm.
Sau khi ngưng tụ ra năng lượng Mộc hệ, Vân Phi Dương bắt đầu điên cuồng hấp thu.
"Vù vù —— "
Mộc thuộc tính trong sơn cốc điên cuồng bị hấp thu, chúng nó được Nghịch Thiên Quyết luyện hóa, nhanh chóng lớn mạnh Mộc Linh Hạch trong thể nội.
Nói thật.
Nếu có ngoại nhân thấy cảnh này, khẳng định sẽ sụp đổ, tên này bị Mộc thuộc tính bao phủ toàn thân, nồng đậm đến nổi không thấy rõ thân thể, điều này quả thật khoa trương đi!
Chẳng lẽ không sợ hấp thu nhiều rồi nó đến bạo thể à?
Không sao.
Có Nghịch Thiên Quyết.
Có nhiều thuộc tính tiến vào nữa cũng không thể no bạo nổi thân thể Vân Phi Dương đâu!