Chấp Pháp Tháp sừng sững tại trung ương Vạn Thế Đại Lục đã vạn năm, thế nhân đều biết tòa Thạch Tháp cổ xưa này có chín tầng, lại không biết dưới đất còn có một tầng.
Giờ khắc này.
Được Chấp Pháp Tháp chủ dẫn đường, Vân Phi Dương và Tứ Hải Kiếm Đế đi qua từng tầng trận pháp tới đây.
"Ông."
Chấp Pháp Tháp chủ ngừng trước thạch bích, vung tay lên tiêu trừ kết giới đi vào, Tứ Hải Kiếm Đế đi theo, nói:
- Không nghĩ tới Chấp Pháp Tháp còn có tầng hầm.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Trên đường đi ít nhất có mấy chục trận pháp cao cấp, một tầng được ẩn tàng này chẳng lẽ dùng để lưu trữ chí bảo cường đại?
Hắn tràn ngập chờ mong.
Rất nhanh.
Ba người đã tiến vào một cung điện.
Nơi này không khác gì các tầng trên, cũng không phải rất rộng rãi, nhưng trong không khí lại phiêu đãng hoang vu khí tức, phảng phất như đã tồn tại rất lâu.
- Vân Phi Dương.
Chấp Pháp Tháp chủ dừng lại, chỉ về phía trước, nói:
- Nơi này có một vật, nếu như ngươi có thể được nó tán thành, thì nó sẽ là khen thưởng cho lần tiến về Tinh Thần đại lục này.
- Ừm?
Vân Phi Dương theo nhìn theo tới phía trước, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Phía trước.
Vị trí trung tâm có một cầu thang.
Phía trên cùng có lưu quang lấp lóe, bên trong treo một kiện bạch sắc chiến giáp điêu khắc hoa văn kỳ quái. Bất quá, bởi vì nhiều chỗ mấp mô, rất khó nhìn ra có hình dáng gì.
Hô hấp Vân Phi Dương đột nhiên dừng lại.
Hai tay hắn khẽ run rẩy, trong con ngươi lấp lóe vẻ phức tạp.
Trên thế giới này.
Không ai rõ hơn chiến giáp này so với hắn.
Bởi vì đây là chiến giáp hắn từng mặc tại Thần Giới —— Thái Hư Bạch Kim chiến giáp!
- Phi Dương ca, ngươi mặc chiến bào này vào thật uy phong a!
- Đây là Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, là Thần khí chân chính!
- Ông trời của ta ơi, lợi hại như vậy!
Trong quân doanh Thiên Uy Quân, Vân Phi Dương mặc chiến bào vừa mới thu hoạch được, anh tuấn uy vũ bất phàm đứng thẳng.
Phó tướng Viêm Sương hâm mộ không thôi.
"Ha ha ha!"
Vân Phi Dương vung áo choàng màu trắng sau lưng, giẫm chân lên ghế, đắc ý nói:
- Lão tử cũng có Thần khí!
"Hắc hắc."
Viêm Sương cười nói:
- Phi Dương ca, ta lúc nào mới có được Thần khí đây?
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương vỗ vai hắn nói:
- Chẳng mấy chốc sẽ có.
Thiên Ma Tỉnh.
Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lấp lóe ánh sáng, áo choàng như tuyết trắng noãn phía sau phấp phới.
- Là Thần Giới Chiến Thần!
- Nhanh trốn đi!
Vô số Ma tộc lộ vẻ mặt đại biến, nhao nhao chạy trốn.
Chỉ cần thấy được có Thần tộc mặc bạch bào chiến giáp xuất hiện, khẳng định là Thần Giới Chiến Thần!
- Cắt.
Vân Phi Dương rơi xuống, cất cao giọng quát:
- Đây là nơi Chiến Thần ta đóng giữ, Ma tộc không sợ chết đến đây đánh lão tử đi.
Trên thương khung.
Đối mặt các Chư Thần vây công, Vân Phi Dương đã kiệt sức, chiến giáp hắn tuy vẫn còn lấp lóe ánh sáng, nhưng nhiều chỗ đã bị hao tổn, áo choàng trắng khoác sau lưng đã sớm vỡ vụn.
"Vù vù."
Trong lúc mơ hồ còn nghe được tiếng Vân Phi Dương thở gấp.
- Chiến Thần!
Một Thần Quân lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, nhanh giải binh đi.
Giải binh giống như tự sát.
"Phi."
Vân Phi Dương phun máu tươi trong miệng ra, lạnh lùng nhìn đám Chư Thần vây công mình, nói:
- Chỉ bằng các ngươi cũng xứng để ta giải binh?
- Kẻ này đã kiệt sức, không cần nhiều lời, chúng ta cùng ra tay trấn áp hắn!
- Được!
Chư Thần đồng loạt phóng thích Thần lực bao phủ cả thiên địa, khí thế cường đại, dù cho ngoài vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được.
Vân Phi Dương tự biết tai kiếp khó thoát, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, không gian giới chỉ xuất hiện, nói:
- Bụi về với bụi, đất về với đất đi.
"Ba."
Khi nói chuyện, không gian giới chỉ vỡ vụn.
Chư Thần giận không nhịn nổi.
Tên này ngày thường ưa thích đi dạo trong các đại Thần cung, trong không gian giới chỉ khẳng định cất giữ không ít bảo vật, cứ như vậy bóp nát, tan nhập vào không gian loạn lưu, thực hư mất của trời!
Đương nhiên.
Chư Thần cũng không biết.
Trong đũng quần Vân Phi Dương còn cất giấu một cái đây, cái này do tiện nghi sư tôn tặng cho hắn.
Nhưng.
Để bọn hắn càng sụp đổ là.
Sau khi bóp nát không gian giới chỉ, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đang khoác trên người Vân Phi Dương tự động thoát ly, hắn cười thảm nói:
- Lão tử dù có chết cũng sẽ không để các ngươi chiếm được một món bảo vật nào!
"Xoát!"
Vừa dứt lời, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xẹt qua hư không, một đạo vết nứt không gian rất nhỏ được sinh ra, Thái Hư Bạch Kim chiến bào bị ném vào đó.
Chư Thần càng thêm đau lòng.
Đây chính là Thần Giới chiến bào, tuy tổn hại nghiêm trọng, nhưng có thể chữa trị, cứ như vậy bị ném vào không gian loạn lưu, không biết sẽ tới địa phương nào, muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm!
Khi ném thiếp thân chiến bào ra ngoài, Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lên nói:
- Ông bạn già, hôm nay chúng ta phân biệt ở chỗ này đi.
"Ông!"
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hơi run rẩy.
Chư Thần như ý thức được cái gì, lúc này tiến lên, quát:
- Ngăn cản hắn!
"Ha ha ha!"
Vân Phi Dương đứng tại Thương Khung, điên cuồng cuồng tiếu, chợt vung tay, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm hóa thành một đạo bạch mang xuyên phá hàng rào Thần Giới, bay về phía vũ trụ hạo hãn.
- Đáng giận!
- Đây chính là Thượng Cổ Thần khí a!
- A a, Vân Phi Dương, ngươi muốn chết!
Chư Thần phẫn nộ rống to, nhao nhao thi triển ra thần thông, từng tòa sơn mạch to lớn hiện lên trên trời cao.
- Đồ nhi?
Tứ Hải Kiếm Đế đẩy đẩy Vân Phi Dương, hồ nghi hỏi:
- Ngươi làm sao thế?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương từ trong hồi ức trở về hiện thực.
Ánh mắt hắn lần nữa đặt trên Thái Hư Bạch Kim chiến bào, tâm cảnh triệt để hỗn loạn.
Không nghĩ tới.
Vạn năm trước, chiến giáp hắn đưa vào hư không loạn lưu để đám Chư Thần không thể cướp đi lại xuất hiện ở Vạn Thế Đại Lục.
Một khắc này.
Vân Phi Dương có xúc động muốn khóc.
Tu luyện những năm kia ở Thần Giới, chiến giáp làm bạn với hắn hơn nghìn năm, trải qua vô số ác chiến lớn nhỏ, hôm nay lần nữa nhìn thấy, cảm giác này giống như nhìn thấy thân nhân của mình.
Thái Hư Bạch Kim chiến bào hình như cũng cảm giác được cảm giác thân thiết, lưu quang bao phủ quanh thân nhanh chóng xoay tròn.
- Vân Phi Dương.
Chấp Pháp Tháp chủ lúc này lên tiếng:
- Vật này tồn tại ở đây đã lâu, không rõ lai lịch, nhưng tuyệt đối là một kiện chí bảo.
Nói nhảm.
Đây chính là Thần khí của lão tử!
Chấp Pháp Tháp chủ nói tiếp:
- Bất quá, Chấp Pháp Tháp tiền bối ta từng vô số lần câu thông nhận chủ, nhưng đều thất bại, cho nên ngươi có thể đạt được nó tán thành hay không, thì nhìn tạo hóa của ngươi.
- Tán thành?
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi giương lên nở nụ cười.
"Đạp."
Hắn bước ra đi đến trước thạch thai.
Nhẹ nhàng giơ tay lên xuyên qua lưu quang đang không ngừng xoay tròn, cuối cùng đụng chạm vào khải giáp cứng rắn, một cỗ cảm giác quen thuộc xông lên đầu.
- Cái này…
Chấp Pháp Tháp chủ khẽ giật mình.
Lịch đại tiền bối bao gồm cả mình đều từng chạm qua nhưng đều bị bắn ra, tên này vậy mà có thể sờ đến, chẳng lẽ đạt được tán thành?
"Hưu —— "
Đột nhiên, lưu quang tán đi.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đột nhiên hóa thành ánh sáng chướng mắt quanh thân bao phủ tại Vân Phi Dương, dần dần ánh sáng tán đi, thì thấy trên người Vân Phi Dương đã phủ thêm chiến giáp!