Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 656

Vô số sinh linh Thái Cổ bị chém thành bụi trong quy tắc kiếm đạo đó.

Chỉ một kiếm mà thôi!

Toàn bộ Hồng Châu đều bị huỷ diệt.

Ba ngàn châu của Hoang Thiên Tiên Vực biến thành hai ngàn chín trăm chín mươi chín châu.

Chuyện này...

Đó chính là chuẩn đế chi uy!

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt sinh linh Tổ Long Sào đều trắng bệch, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.

Lão Thanh Long còn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào rống, bạo nộ tới cực điểm.

Trong mắt Long Hàn Chí Tôn cũng lộ ra một mảnh tro tàn.

Tổ Long Sào xong rồi.

“Trận bất hủ chiến này kết thúc như vậy đi.” Quân Thiên Mệnh khẽ lắc đầu.

Có thể nói thủ đoạn của Quân Thái Huyền làm kinh sợ tất cả thế lực, cho dù là những người đứng đầu các thế lực bất hủ trên Tiên Vực khác cũng lộ ra kinh sắc, không dám lại vượt giới nữa.

Sau khi chém ra kiếm này, Quân Thái Huyền ngáp một cái rồi nằm trở về quan tài lần nữa.

Cái quan tài đen nhánh kia lại rơi vào yên lặng, được thi thể Ứng Long lôi kéo, tiếp tục phiêu đãng trong vũ trụ.

Có lẽ tiếp theo, lúc Quân Thái Huyền thức tỉnh lần nữa đã là lúc Quân gia triển khai bất hủ chiến kéo dài qua Tiên Vực.

Tới cục diện hiện tại, kết quả của bất hủ chiến như thế nào thì tất nhiên không còn gì để bàn cãi. Tất cả mọi người biết bảy đại thế lực bất hủ này xong rồi.

Quân Tiêu Dao lại đưa ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía vòm trời vũ trụ.

“Dám nhúng tay vào bất hủ chiến của Quân gia ta, bản Thần Tử nhớ kỹ.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.

Trong lòng Quân Tiêu Dao chỉ có sát ý đối với những thế lực bất hủ muốn nhân cơ hội đánh lén kia. Nếu ngày sau hắn có năng lực, cho dù kéo dài qua vô số Tiên Vực, cũng phải diệt trừ những thế lực bất hủ đó.

Còn những thiên kiêu đỉnh cấp của thế lực bất hủ kia nữa, nếu ngày sau đụng phải trên đế lộ thì Quân Tiêu Dao nhất định sẽ không nương tay.

Trận chiến kế tiếp đã không cần Quân Tiêu Dao làm cái gì.

Tất cả đều đã hạ màn.

Bảy đại thế lực bất hủ đã mất đại thế, hiện tại chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn mà thôi. Lão Thanh của Long Tổ Long Sào và Sát Tôn của Đọa Thần Cung cũng bị Quân Thiên Mệnh lấy pháp chỉ của Đại Đế trấn sát.

Đám người Long Hàn Chí Tôn cũng bị chư tổ Quân gia vây sát.

Còn Quân Đế Đình của Quân Tiêu Dao cũng quét ngang tứ phương.

Quân đội của bảy đại thế lực bất hủ hốt hoảng chạy trốn, để lại vô số thi thể.

Mặt đất như đổ máu, thi cốt chất thành núi, bầu trời toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều bị sương mù màu máu bao phủ.

Còn địa giới Hồng Châu ngày trước đã trở thành một cái vùng trũng khổng lồ, những trận gió kiếm khí khủng bố đang gào thét lượn lờ.

Dù trải qua vô số năm, địa vực này cũng không thể có sinh linh bước vào, bởi vì họ sẽ bị quy tắc kiếm đạo còn sót kia chém chết.

Bất hủ chiến đến đây đã kết thúc.

Mà điều kế tiếp Quân gia và Quân Đế Đình phải làm chính là nhổ cỏ tận gốc và thu hoạch chiến lợi phẩm mà thôi.

Đến đây, trận bất hủ chiến lay động toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực thậm chí Cửu Thiên Tiên Vực này cũng xem như hạ màn che.

Phong Lâm Hỏa Sơn Tứ Vệ, Càn Thiên Thánh Vệ, và đại quân Tiên Cổ Quân Đế Đình của Quân gia đuổi giết quân đội của bảy đại thế lực bất hủ liên tục bảy ngày bảy đêm, kéo dài qua mười mấy đạo châu.

Trên đường thi cốt vô tận chất thành núi, máu tươi tụ thành con sông cuồn cuộn, uốn lượn chảy xuôi trên mặt đất. Vô số núi non bị đánh nát, mặt đất trải dài rất nhiều cái khe, cứ như những thung lũng tách giãn đang uốn lượn trải rộng.

Có thể nói, bất hủ chiến lần này ảnh hưởng quá sâu xa, là trận chiến dữ dội đủ để được ghi chép vào sử sách.

Trận chiến này khiến Thái Cổ hoàng tộc tổn thất thảm trọng, Tổ Long Sào trực tiếp bị Quân Thái Huyền dùng một kiếm huỷ diệt. Vạn Hoàng Linh Sơn, Kỳ Lân Cổ Động, Thượng Cổ Ngạc Hồ cũng bị Quân gia đại quân đánh vào.

Tuy rằng còn sót lại sức mạnh, hơn nữa có các loại đại trận hộ tộc chống lại, nhưng cũng chỉ là ngoan cố chống cự, giãy giụa khi hấp hối mà thôi.

Nhưng dư nghiệt của Thánh Giáo trong lúc lẩn trốn thì bỗng nhiên có một lỗ sâu không gian mở ra đã hút bộ phận sức mạnh ít ỏi còn sót lại của Thánh Giáo và cả đế binh Quang Minh Quyền Trượng vào trong đó.

Rất nhiều người đều nheo mắt lại, phỏng chừng đây là thủ đoạn của Cổ Lan Thánh Giáo.

Còn phía Đọa Thần Cung cũng có lốc xoáy màu đen hiện lên, mang đế binh Đọa Thần Linh và một ít cường giả Đọa Thần Cung đi, đó là thủ đoạn của nhất mạch Minh Vương.

Mà Vương gia thì không may mắn như vậy.

Quân Tiêu Dao tự mình dẫn dắt thế lực Quân Đế Đình, tiên phong chỉ thẳng vào Vương gia. Vương gia cũng có một ít cường giả còn sót lại trấn giữ tổ địa, còn có đại trận hộ tộc cường đại.

Nhưng trước mặt bốn vị cường giả Vô Thượng Huyền Tôn bọn lão người mù thì sự phản kháng đó chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

Rất nhanh, đại quân Quân Đế Đình đã đánh vào Vương gia.

Không thể không nói, tộc địa của một thế lực bất hủ cũng rất rộng lớn.

Có tiên đảo lơ lửng trong hư không, thác nước như lụa bạc buông xuống, hoa tiên suối phun, thụy thảo tranh nhau phát sáng, linh cầm dị thú nhảy nhót.

Nhìn động thiên phúc địa này, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, các ngươi là người của Quân Đế Đình, không thể lấy đường kim mũi chỉ nào cả.”

Nghe được lời này, trong mắt đám người Ngao Thương Uyên, Lê Tiên lộ ra một chút nghi hoặc.

Quân Tiêu Dao thiện lương như vậy từ khi nào?

Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng và nói: “Nhưng... Trừ đường kim mũi chỉ ra thì thiêu quang, cướp sạch, giết sạch tất cả những thứ còn lại!”

“A này...” Một ít lão tổ chủng tộc Tiên Cổ của Quân Đế Đình đều có chút câm nín.

Chính là cảm giác này, Quân Tiêu Dao vẫn là Quân Tiêu Dao của trước kia, không có chút thay đổi nao.

Không áp bức kẻ địch đến cùng thì vẫn là người sao?

Nhưng điều này lại là chuyện tốt đối với Quân Đế Đình, Quân Đế Đình mới trong bước đầu sáng lập, đang trong thời điểm cần đến tài nguyên.

Hiện tại các thế lực bất hủ Vương gia dấy lên bất hủ chiến, tương đương là chắp tay nhường nội tình và tài nguyên cho Quân gia và Quân Đế Đình.

Hết chương 656.
Chương 657

Rất nhanh, đội ngũ của Quân Đế Đình áp sát vào Vương gia, tàn sát dư nghiệt của Vương gia hầu như không còn.

Các loại bảo dược, thánh dược, thánh đan, cổ thánh binh, thần thông ngọc giản, cổ khí… nhiều đến mức không thể đếm xuể. Trừ một phần bị người của Vương gia tiêu hủy trước, đa số tài nguyên còn lại đều rơi vào tay Quân Đế Đình.

Quân Tiêu Dao cũng không thèm để ý những tài nguyên đó, lấy tầm mắt hiện tại của hắn, không phải thiên địa kỳ trân rất cần thiết thì hắn đều chướng mắt.

Trừ bỏ Quân Đế Đình ra, đội ngũ của Quân gia cũng bắt đầu huyết tẩy các thế lực tham chiến.

Tổ Long Sào đã tàn lụi, không cần bàn đến.

Vạn Hoàng Linh Sơn, Kỳ Lân Cổ Động, Thượng Cổ Ngạc Hồ cũng bị Càn Thiên Thánh Vệ của Quân gia công phá, triển khai một đợt huyết tẩy.

Đọa Thần Cung và Thánh Giáo thì trừ số rất ít dư nghiệt không làm nên trò trống gì, dựa vào lỗ sâu không gian để chạy thoát ra thì đa số những người còn lại đều đã ngã xuống.

Còn đế binh Phượng Sí Lưu Kim Đảng, Kì Lân Luân, Hoang Ngạc Toái Nha, Bắc Hoàng Xích đều rơi vào trong tay Quân gia.

Tổ Long Trảm, Đọa Thần Linh và Quang Minh Quyền Trượng thì tự chủ phá vỡ hư không, chắc là bị Long Vương điện, nhất mạch Minh Vương, và người của Cổ Lan Thánh Giáo âm thầm cướp lấy.

Nhưng Quân gia căn bản không thiếu đế binh, bọn họ cũng không phải đặc biệt để ý.

Còn lại chính là đạo châu mà bảy đại thế lực bất hủ chiếm cứ, mảng lớn lãnh thổ cũng bị Quân gia tiếp quản hết.

Các loại nội tình tài nguyên bị Quân gia dọn trống không.

Đến lúc này, thực lực của Quân gia lại tăng vọt lần nữa.

Ngoài ra, còn có các thế lực Thái Cổ vương tộc Ngưu Ma Sơn, Bàn Tơ Động, Xà Hoàng Cốc cũng bị những thế lực tùy tùng của Quân gia tiêu diệt.

Quân gia cũng không có tiếp thu tài nguyên và lãnh địa của những Thái Cổ vương tộc đó, mà là trực tiếp chia cho những thế lực phụ thuộc, như thánh địa Tử Phủ, Tứ Tượng Cổ Quốc..v..v.

Những thế lực chi chủ đó cũng cực kỳ vui mừng, bọn họ cũng không trả giá quá nhiều mà đã có được tài nguyên phong phú như thế.

Độ trung thành của bọn họ đối với Quân gia cũng cất cao lên mức độ mới.

Một trận bất hủ chiến làm Quân gia vốn có nội tình phong phú lại trở nên càng cường đại lên.

“Ai, từ đây về sau, phỏng chừng thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực đều phải kính cẩn nghe theo Quân gia.”

“Không sai, trừ phi có nội tình chuẩn đế, nếu không thế lực bất hủ nào dám đi trêu chọc Quân gia?”

Rất nhiều người đứng đầu thế lực bất hủ đều đang cảm thán.

Phía Tiểu Tây Thiên có cổ tăng đang cảm thán.

“Đều nói gieo nhân nào, gặt quả ấy, tất cả đều trốn không thoát nhân quả.”

“Nhưng Thần Tử Quân gia giết Pháp Hải và Diệu Vô Tâm, lại không có bất cứ trừng phạt nào, tuy trong đó cũng có sai lầm của đám người Pháp Hải...”

“Quân gia có được năng lực khống chế, thậm chí chặt đứt nhân quả, thế lực này thật là đáng sợ...”

Vài vị cổ tăng Tiểu Tây Thiên đều đang cảm khái.

Quân gia quả thực là không đọa hồng trần, độc lập ở ngoài nhân quả.

Mặt khác, Cơ gia, Diệp gia cũng bắt đầu cân nhắc thực lực của Quân gia lần nữa. Đặc biệt là Cơ gia vẫn luôn có dã tâm muốn cướp đi vị trí Ngự Tam Gia của Quân gia.

Hiện tại xem ra, thật là Cơ gia mơ mộng giữa ban ngày.

Trừ phi vị Kính Địa Đại Đế chấp chưởng hư không của Cơ gia bọn họ tái hiện cõi trần, bằng không đừng nghĩ đến chuyện so cao thấp với Quân gia.

Khương gia lại cùng chung vinh dự.

Khương Đạo Hư còn cười nói: “Quyết sách khôn khéo nhất mà Khương gia chúng ta từng làm chính là liên hôn nhiều thế hệ với Quân gia, cột vào cùng một chiến xa.”

Đương nhiên, nội tình của Khương gia cũng rất sâu, bọn họ không phải chỉ chiếm lợi của Quân gia. Nếu Quân gia thật sự xuất hiện nguy cơ gì, tất nhiên Khương gia không có khả năng đứng ngoài cuộc.

Ngoài ra các thế lực bất hủ Nhân Tiên Giáo, Ma Tiên Giáo, Yêu Thần Cung cũng sôi nổi cân nhắc thực lực của Quân gia lần nữa.

Trong lòng trưởng lão của Ma Tiên Giáo đã có chút hối hận, nếu trước đó bọn họ nguyện ý chủ động ra tay tương trợ Quân gia thì có lẽ hiện tại có thể ăn được một mồm thịt to rồi.

Nhưng đáng tiếc...

Quân gia không có khả năng chia một ly canh cho thế lực không ra tay hỗ trợ.

Đến lúc này, trận bất hủ chiến thổi quét Hoang Thiên Tiên Vực mới xem như chính thức hạ màn.

Vô số sinh linh trên Toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực trong lúc bàn tán về trận bất hủ chiến này, trừ bỏ kinh ngạc cảm thán về nội tình sâu không lường được của Quân gia ra thì còn có một cái tên tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đó chính là Quân Tiêu Dao!

Thật ra một ít cường giả đã mơ hồ đoán trước được Quân gia sẽ có nội tình kinh người. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ về biểu hiện của Quân Tiêu Dao.

Có lẽ các ngươi không biết, chỉ dựa vào một người mà có thể ngăn cản tam đại thế lực bất hủ là khái niệm gì.

Nói chung, chúng ta chỉ dùng hai chữ để hình dung loại người này.

Dị số!

Quân Tiêu Dao chính là dị số trong thiên địa, căn bản không thể đi cân nhắc hắn theo lẽ thường.

Ngươi cho rằng thực lực của hắn chỉ có chút chút, kết quả lại lớn đến người ta sợ hãi!

Khống chế Thanh Đồng Tiên Điện - một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị!

Sáp nhập thống lĩnh đại quân Tiên Cổ.

Thành lập thế lực Quân Đế Đình cường đại.

Còn có bốn vị Vô Thượng Huyền Tôn nguyện ý ra tay cho hắn.

Tất cả những chuyện này đều được thực hiện bởi một thiếu niên mười tám tuổi.

Càng làm người ta chấn động chính là, Quân Tiêu Dao còn là Thánh Nhân trẻ tuổi nhất và mạnh nhất trong lịch sử, hắn còn sáng tạo nên kỷ lục lấy một người trấn sát trăm Thánh Nhân cùng một cảnh giới.

Sự lộng lẫy loá mắt của Quân Tiêu Dao đã không thể dùng bút mực để miêu tả.

Mặc dù không ghi khắc vào sử sách, nhưng Tiên Vực cũng sẽ truyền lưu sự tích của hắn.

Nhưng đối Quân Tiêu Dao mà nói, đây chỉ là khởi điểm mà thôi.

Sau khi chứng kiến sự cường đại của Hỗn Độn Đạo Tôn, thậm chí chuẩn đế, mục tiêu của Quân Tiêu Dao càng rõ ràng hơn.

Hắn muốn làm nhân vật đứng sừng sững trên vạn cổ, tung hoành vô địch cổ kim!

Ngoài ra, Quân Tiêu Dao còn muốn biến Quân Đế Đình thành thế lực cường đại nhất Cửu Thiên Tiên Vực.

Mà bất hủ chiến lần này chính là một bắt đầu rất tốt.

Hết chương 657.
Chương 658

Sau khi bất hủ chiến kết thúc chính là lúc phân phối chiến quả, Quân gia có được bốn đế binh là Phượng Sí Lưu Kim Đảng, Kì Lân Luân, Hoang Ngạc Toái Nha, Bắc Hoàng Xích.

Quân gia cũng rất hào phóng, trực tiếp giao bốn đế binh này cho Quân Tiêu Dao, làm vậy tương đương là giao cho Quân Đế Đình.

Quân Tiêu Dao đã có được Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, chí tôn khí cực phẩm này rất có tiềm lực, Quân Tiêu Dao dùng cũng thuận tay, lấy ra đè người đặc biệt sảng khoái.

Hắn cũng chuẩn bị sau này tìm kiếm các loại tài liệu để bồi dưỡng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, cho nên Quân Tiêu Dao cũng không để bụng những đế binh đó, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của đế binh.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh càng thích hợp với hắn, hơn nữa vẫn luôn bồi dưỡng, ngày sau có thể trở thành binh khí chứng đạo của hắn.

Quân Tiêu Dao cũng không khách sáo với gia tộc cái gì, sau khi nhận lấy bốn đế binh thìhắn trực tiếp giao cho bốn người lão người mù.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không chút do dự mà giao đế binh cho bọn họ, dù là đám người lão người mù cũng có chút bất ngờ.

“Tiểu tử, đây là đế binh hi hữu đấy, ngươi giao cho chúng ta như vậy sao?” Lão người mù lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng.

“Chư vị tiền bối là sức mạnh tối cao hiện tại của Quân Đế Đình ta, giao chức thái thượng trưởng lão cho các ngươi, tất nhiên vãn bối rất yên tâm.” Quân Tiêu Dao thàn nhiên cười nói.

“Không hổ là Tiêu Dao tiểu đệ đệ, tỷ tỷ yêu ngươi muốn chết!” Thân thể đầy đặn lả lướt của Phương Tú Nương lại áp sát tới, dán dán vào Quân Tiêu Dao mà uốn éo.

“Ha ha, tiểu tử, không ngờ ngươi hào phóng như vậy, vậy ta cũng không khách sáo, ta thích Phượng Sí Lưu Kim Đảng này!” Điếu Mao Anh Vũ cạc cạc nở nụ cười.

Nó là loài chim, cho nên hiển nhiên đế binh của Vạn Hoàng Linh Sơn là thích hợp với nó nhất.

Lão người mù và Bả Tử cũng cảm thán dưới đáy lòng.

Bọn họ bỗng cảm thấy, lựa chọn của mình rất chính xác.

Tiềm lực Quân Tiêu Dao là điều không cần nhiều lời, sau lưng hắn còn có một Quân gia nội tình khủng bố như thế.

Quân Tiêu Dao thật sự đáng để bọn họ đi theo.

Trừ đế binh ra, Quân gia cũng thu gom kiểm kê những chiến lợi phẩm đoạt được từ bảy đại thế lực bất hủ một phen.

Quân Đế Đình đạt được một mớ tài nguyên.

Mà Quân gia cũng hứa hẹn, sẽ đưa một ít đất phong đạo châu của bảy đại thế lực bất hủ cho các chủng tộc Tiên Cổ, để bọn họ cũng có tổ địa đặt chân ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Điều này làm cho các lão tổ chủng tộc Tiên Cổ như Lê Tiên, Ngao Thương Uyên vui sướng khôn siết.

Chẳng những bọn họ tìm về được tự do, còn có được đạo châu tộc địa của chính mình.

Điều này càng quyết tâm đi theo Quân Tiêu Dao, nguyện trung thành với Quân Đế Đình của bọn họ kiên định hơn.

Sau khi bất hủ chiến kết thúc, Quân gia cũng bổ sung tổ chức lại một buổi tiệc.

Buổi tiệc này xem như một lần bù đắp cho lễ thành nhân, Quân gia cũng không cố tình mời thế lực nào.

Nhưng rất nhiều thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực lại chủ động tiến đến chúc mừng.

“Phó giáo chủ của Nhân Tiên Giáo đến, dâng tặng một trăm tiên nguyên, mười khối thiên chi ngọc!”

“Phó giáo chủ Ma Tiên Giáo đến, dâng tặng một chí tôn khí, năm cây bất tử dược!”

“Thư viện Thánh Linh đến, dâng tặng...”

“Yêu Thần Cung đến, dâng tặng...”

“Cơ gia đến, dâng tặng...”

“Diệp gia đến, dâng tặng...”

Vô số thế lực bất hủ tiến đến chúc mừng Quân gia, đưa lễ cũng trân quý hơn trước đó rất nhiều.

“Đứng đầu Bàn Võ Thần Triều đến!”

Lại một tiếng nói vang lên.

“Ha ha, bổn hoàng đặc biệt tới chúc mừng Thần Tử Quân gia, quả nhiên Thần Tử có thiên nhân chi tư, tiểu nữ bổn hoàng thật quá tinh mắt!”

Bàn Võ Thần Chủ đến, tươi cười trên mặt thân thiết đến tột độ. Đặc biệt là khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, tươi cười trên mặt ông ta càng hòa ái dễ gần.

Quân Tiêu Dao nhìn thấy Bàn Võ Thần Chủ thì ánh mắt hiện ra một tia nghiền ngẫm.

Trước kia Bàn Võ Thần Chủ này hận hắn thấu xương.

Không chỉ làm Bàn Võ Thần Triều mất hết thể diện, thậm chí cả đế binh cũng bị hắn đoạt mất.

Nhưng hiện tại, Bàn Võ Thần Chủ lại như thay đổi thành một người khác, còn bắt đầu làm thân với hắn.

“Quả nhiên Thần Tử Quân gia là nhân trung long phượng, cứ để những hiểu lầm và không vui trước kia tan thành mây khói đi.” Bàn Võ Thần Chủ cười ha hả và nói.

Hiện tại đừng nói Quân gia, chỉ là Quân Đế Đình cũng đã rất có lực chấn nhiếp với Bàn Võ Thần Triều, tất nhiên Bàn Võ Thần Chủ không dám đắc tội Quân Tiêu Dao nữa.

Rất nhiều thế lực khách khứa chung quanh thấy thế, đều nhịn không được mà thầm mắng, thật là không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch.

Da mặt của Bàn Võ Thần Chủ thật dày!

Buổi tiệc kế tiếp cũng rất hoà thuận vui vẻ, vô cùng hài hòa.

Quân Tiêu Dao cũng đưa tin ra rằng Quân Đế Đình sẽ mời chào thế lực và nhân tài ở Hoang Thiên Tiên Vực.

Tin tức này vừa được công bố thì ánh mắt rất nhiều người đều hơi lóe lên.

Quân Tiêu Dao muốn độc lập ở ngoài Quân gia, chế tạo ra thêm một thế lực bất hủ?

Nhưng tưởng tượng đến đội hình hiện giờ của Quân Đế Đình, rất nhiều người đều cảm thấy cả người ớn lạnh.

Bốn đế binh, bốn vị thái thượng trưởng lão cấp bậc Vô Thượng Huyền Tôn, còn có chúng lão tổ chí tôn của chủng tộc Tiên Cổ và hàng tỉ sinh linh đại quân Tiên Cổ.

Đây là một lực lượng vô cùng khủng bố.

Trong bất tri bất giác, Quân Tiêu Dao chế tạo ra một thế lực bất hủ thực lực cường đại.

Hiện tại đã không thể đối đãi với Quân Tiêu Dao như một hậu bối trẻ tuổi. Thân phận hiện tại của hắn không chỉ là Thần Tử Quân gia, thiếu chủ Khương gia, mà còn có thêm một thân phận, đó chính là Đế Đình chi Chủ!

Sau khi Quân Tiêu Dao đưa ra tin tức này, chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra.

Bàn Võ Thần Chủ mở miệng nói: “Bàn Võ Thần Triều ta, nguyện ý gia nhập Quân Đế Đình, không biết Thần Tử có hoan nghênh hay không?”

Lời này vừa dứt, rất nhiều người đều trợn tròn mắt, Bàn Võ Thần Chủ liếm người liếm nghiện rồi sao?

Tuy quốc lực của Bàn Võ Thần Triều đã suy yếu, là tồn tại đứng hàng chót trong các thế lực bất hủ, nhưng tốt xấu gì cũng mang tên tuổi một thế lực bất hủ.

Thế mà lại gia nhập Quân Đế Đình như vậy, điều này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.

Hết chương 658.
Chương 659

Một thế lực bất hủ lại muốn gia nhập Quân Đế Đình, ảnh hưởng gây nên sẽ rất lớn.

“Hả?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.

Bàn Võ Thần Chủ này thật co được dãn được.

Bàn Võ Thần Chủ lộ ra ánh mắt kiên định. Tất nhiên ông ta không phải nhất thời xúc động, mà là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, còn thương lượng với đám người lão hoàng chủ.

Thứ nhất, quốc lực của Bàn Võ Thần Triều đã suy yếu, đã khó gánh vác nổi tên tuổi của thế lực bất hủ.

Thứ hai, cả đế binh của họ cũng bị Quân gia cướp đi, còn mất đi một phần nội tình.

Còn có một điểm, chính là đại tranh chi thế này đã định sẵn là bốn bề dậy sóng. Những nơi như dị vực, sinh mệnh vùng cấm… đều bắt đầu có một ít động tĩnh xảy ra.

Ngày sau nếu có sóng to gió lớn ập đến, chỉ dựa vào một mình Bàn Võ Thần Triều thì có thể vượt qua hay không còn là một dấu chấm hỏi.

So với bèo dạt mây trôi, không bằng lựa chọn một cái đùi để ôm chặt lấy.

Mà gia nhập Quân Đế Đình cũng không khác gì gia nhập Quân gia.

“Đương nhiên có thể, Quân Đế Đình ta rất hoan nghênh một thế lực bất hủ đến.” Quân Tiêu Dao mỉm cười và nói.

Còn về độ trung thành của đám người Bàn Võ Thần Chủ, hắn tin tưởng đám người lão người mù nhất định sẽ có biện pháp.

Hơn nữa hiện tại Quân gia mới triển lộ ra thực lực vô địch, chắc chắn Bàn Võ Thần Chủ cũng không dám có tâm tư gì.

Lúc sau, cũng lục tục có một ít thế lực nhất lưu, nhị lưu muốn gia nhập Quân Đế Đình.

Quân Tiêu Dao cũng không trực tiếp đáp ứng, mà nói rằng sau đó sẽ sàng chọn, cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể gia nhập Quân Đế Đình.

Sau đó yến hội bắt đầu, Quân Tiêu Dao cũng đi tới bên người trong nhà.

Hắn vốn không thích xã giao.

Trên mặt đám người Quân Chiến Thiên, Khương Nhu luôn mang theo ý cười không hòa tan được.

Quân Tiêu Dao thật sự làm bọn họ quá tự hào.

Thánh Nhân trẻ tuổi nhất lịch sử!

Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử!

Chủ nhân thế lực bất hủ trẻ tuổi nhất lịch sử!

Một mình Quân Tiêu Dao lại đoạt được ba danh hào đệ nhất lịch sử.

Nếu trong thời đại này, Quân Tiêu Dao không thể thành đạo thì tất cả những thiên kiêu khác càng đừng nghĩ.

Phía bên kia, trong đôi mắt mấy nữ tử Quân Linh Lung, Quân Dĩnh Nhi, Nạp Lan Nhược Hi, Bái Ngọc Nhi cũng tỏa ra ngôi sao nhỏ, mang theo sùng bái.

Sự ưu tú của Quân Tiêu Dao quả thực không thể miêu tả bằng bút mực.

“Các ngươi tu luyện cũng không tồi.” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.

“Đâu có, thiên phú của chúng ta cũng chỉ như thế, cả đế lộ cũng không thể tiến vào, đâu giống công tử...” Quân Linh Lung lắc đầu và nói.

Nàng có được thất khiếu linh lung tâm, chính là tư chất Thánh Nhân. Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao còn nhỏ hơn nàng cũng đã là Thánh Nhân, còn là Thánh Nhân mạnh nhất trong lịch sử.

“Không sao, ai có chí nấy, chưa chắc một hai phải bước vào đế lộ, vô dụng đến mấy cũng có công tử bảo hộ các ngươi, các ngươi còn sợ cái gì?” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Mấy nữ tử Quân Linh Lung nghe vậy thì trái tim đột nhiên tê dại, đôi mắt ngập nước hàm chứa si mê nồng đậm đến không hòa tan được.

Bên kia, trong đôi mắt của người qua đường Giáp không xứng có được tên họ - Đại Thương công chúa - cũng mang theo một tia si tình sâu sắc.

Nhưng chênh lệch hiện tại của nàng và Quân Tiêu Dao đã lớn đến không thể tưởng tượng.

Khóe mắt Quân Tiêu Dao chú ý tới vị công chúa này, hắn mơ hồ nhớ hình như nàng từng tiến đến tham gia buổi tiệc mười tuổi của mình.

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao đi đến phía trước.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đã đến, trái tim Đại Thương công chúa nhảy lên thình thịch.

“Ta nhớ rõ, ngươi cũng từng tới tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân mỗ đúng không?” Quân Tiêu Dao ôn nhu nói.

“Đúng... Đúng vậy.” Gương mặt Đại Thương công chúa khô nóng, cả mang tai cũng đỏ lên, trong lòng còn vô cùng kích động.

Khi nhìn gần, da thịt Quân Tiêu Dao trong suốt, ngũ quan tinh xảo sâu sắc, trên người còn có một luồng hương khí dễ ngửi. Đại Thương công chúa cảm thấy mình sắp ngất xỉu.

“Đa tạ, vương triều Đại Thương các ngươi nguyện ý gia nhập Quân Đế Đình không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Vương triều Đại Thương cũng là một vương triều cường thịnh nhất lưu.

“Nguyện ý!” Đại Thương công chúa gần như không cần nghĩ ngợi mà hô to.

“Rất tốt.” Quân Tiêu Dao cười.

Nàng cúi đầu, mặt đầy ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thần Tử đại nhân, ta tên là...”

Nàng ngẩng đầu, lại phát hiện Quân Tiêu Dao đã trở về.

Đại Thương công chúa: “???”

Rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi chung quanh thấy thế thì thở dài thường thượt.

Chúng ta vẫn không biết tên họ thật sự của Đại Thương công chúa rốt cục là cái gì.

Bên này, Quân Tiêu Dao đi tới trước người Vong Xuyên.

“Biểu hiện của ngươi thực không tồi.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

Tuy hắn gieo nô ấn cho Vong Xuyên, nhưng bản nhân Vong Xuyên cũng trung thành với Quân gia.

“Vong Xuyên sẽ vĩnh thế đi theo Thần Tử, sẽ không có chút vi phạm nào.” Trong mắt Vong Xuyên cũng hiện lên một tia sùng bái.

Thiên tư thực lực của Quân Tiêu Dao hoàn toàn làm hắn ta thán phục, trừ sùng bái ra thì không còn bất cứ tâm tư gì khác.

“Đúng rồi, về bảo khố của Luân Hồi Ma Tông...” Quân Tiêu Dao hạ giọng mà nói.

“Đã tìm được địa điểm đại khái.” Vong Xuyên nói.

Hắn ta là người duy nhất có thể tìm được và mở ra bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

“Rất tốt, đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi tìm, không cần kiêng kỵ cái gì.” Quân Tiêu Dao cười cười.

Bất hủ chiến vừa kéo màn, Quân Tiêu Dao tin tưởng không có thế lực nào không có mắt, còn dám trêu chọc Quân gia.

Lúc này, Khương Nhu lại kêu Quân Tiêu Dao đi.

“Thánh Y và Lạc Ly một năm trước cũng đã đi lên đế lộ, sau đó con sẽ đi tìm các nàng đúng không?” Khương Nhu hỏi.

“Xem tình hình đi, nếu có thể gặp được.” Quân Tiêu Dao nói.

“Tiêu Dao, con không biết khi con bị nhốt trong Thanh Đồng Tiên Điện, cô bé Lạc Ly kia đã gầy đi mấy cân.”

“Còn Thánh Y nữa, nó một đêm tóc đen biến bạc đầu vì con, nếu con phụ hai người bọn họ thì nương sẽ không tha cho con.” Khương Nhu cũng mang theo chút đau lòng mà nói.

“Còn có việc này?” Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới.

Có lẽ Khương Lạc Ly sẽ có chút phản ứng, nhưng Khương Thánh Y lại vì hắn một đêm bạc đầu, điều này nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao.

“Quan hệ của con và Thánh Y không tính là gì, hơn nữa thể chất của các ngươi còn phù hợp, nói không chừng tương lai có thể sinh ra một Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai.” Khương Nhu nói.

Nàng nói ba câu không rời khỏi chuyện ôm cháu.

“Việc này ngày sau lại nói sau.” Quân Tiêu Dao không đáp ứng, lấp lửng cái nào cũng được.

Hắn chí ở đế lộ, thật sự không thể phân tâm.

“Con đấy...” Khương Nhu cũng lắc lắc đầu.

Rõ ràng Quân Tiêu Dao có điều kiện tốt như vậy, nhưng ngặt nổi lại không để bụng nữ nhân.

Buổi tiệc này cũng kết thúc.

Hết chương 659.
Chương 660

Mấy ngày tiếp theo, có rất nhiều thiên kiêu và thế lực tới cửa, muốn gia nhập Quân Đế Đình.

Quân Tiêu Dao giao việc này cho đám người Lê Tiên.

Còn Lê Thu Nguyệt cũng gặp được tỷ tỷ Lê Thu Thủy của mình ở Khương gia.

Mấy ngày sau, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực rơi vào sự bình tĩnh ngắn ngủi.

Nhưng loại bình tĩnh này cũng không liên tục bao lâu, lại có một tin tức lớn gây náo động toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực.

Bảo khố của Luân Hồi Ma Tông xuất thế.

Ngày hôm đó, Quân gia phái nhân mã ra, đi đến bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

Quân Tiêu Dao cũng dẫn theo một ít người của Quân Đế Đình cùng đồng hành.

“Bảo khố của Luân Hồi Ma Tông à, vậy Lục Đạo Luân Hồi Bàn...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Thứ làm hắn cảm thấy hứng thú nhất trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông không gì khác hơn đế binh, Lục Đạo Luân Hồi Bàn.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú với Lục Đạo Luân Hồi Bàn, cũng không phải hắn muốn thao túng đế binh này.

Mà là Quân Tiêu Dao muốn mượn nó để tìm hiểu Luân Hồi chi đạo.

Dù sao thần thông thứ hai của Chí Tôn Cốt trên người hắn chính là thần thông Luân Hồi.

Hơn nữa hắn cũng sắp đi lên đế lộ, có thể thêm được bao nhiêu át chủ bài thì thêm bấy nhiêu.

Tuy rằng Quân Tiêu Dao cũng không cho rằng trên đế lộ có tồn tại cùng thế hệ có thể uy hiếp hắn.

Rất nhiều tu sĩ thế lực bất hủ chung quanh đưa mắt nhìn về phía đội ngũ của Quân gia. Trong mắt bọn họ trừ hâm mộ ghen ghét ra thì không còn gì khác.

Còn về chuyện ra tay cướp đoạt?

Trừ phi là đầu óc đầy bã đậu, nếu không sẽ không làm ra chuyện ngốc như vậy.

“Bảo khố của một thế lực bất hủ, cộng thêm tài nguyên của bảy đại thế lực bất hủ trước đó, Quân gia và Quân Đế Đình muốn lên trời rồi!”

Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thôi.

Không bao lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Vong Xuyên, bọn họ nhanh chóng tìm được bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

Bảo khố này của Luân Hồi Ma Tông không chỉ có trận pháp phong cấm bao phủ bên ngoài, bên trong còn có đại trận khủng bố đang âm thầm tự vận chuyển.

Nếu không phải là người của Luân Hồi Ma Tông mà muốn cưỡng chế phá vỡ bảo khố cướp lấy cơ duyên, hiển nhiên sẽ có tổn thất rất lớn.

“Đại Luân Hồi Trận Pháp à, nội tình của Luân Hồi Ma Tông cũng rất thâm hậu.” Quân Chiến Thiên nỉ non nói.

Đội ngũ này do hắn dẫn đầu, nếu cưỡng chế xâm nhập Đại Luân Hồi Trận Pháp thì sẽ không ít người sẽ chết.

Nhưng có Vong Xuyên ở đây, tất cả trở ngại đều không phải vấn đề.

Vong Xuyên thúc giục Luân Hồi Thánh Thể của mình, cũng lấy ra một ngọc ấn. Đó là ngọc ấn thân phận của Thánh Tử Luân Hồi Ma Tông.

Rất nhanh, Vong Xuyên đã mở bảo khố ra.

Trong đó có các loại tài nguyên lóe mù đôi mắt người ta.

Cho dù là người của Quân gia có tầm mắt khá cao, cũng hơi líu lưỡi cảm thán, tài nguyên nội tình này cũng không ít hơn bảy đại thế lực chút nào cả.

Nhưng người của Quân gia lại không ai tiến lên thu lấy.

Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia nghi hoặc.

Quân Chiến Thiên thấy thế thì cười khẽ và nói: “Tiêu Dao, gia tộc đã quyết định, toàn bộ tài nguyên trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông giao hết cho Quân Đế Đình của con đi.”

“Vốn dĩ Vong Xuyên là do con thu phục, bảo khố của Luân Hồi Ma Tông cũng nên thuộc về con.”

“Gia tộc cũng sẽ toàn lực ủng hộ Quân Đế Đình của con.”

Nghe Quân Chiến Thiên nói thế, Quân Tiêu Dao gật gật đầu.

Gia tộc bất hủ truyền thừa muôn đời thật sự luôn có quyết đoán như vậy, những gia tộc vì một ít cơ duyên bảo vật mà đánh sống đánh chết, thậm chí không tiếc nội chiến, dựa vào cái gì có thể truyền lưu vạn cổ?

Đương nhiên, cạnh tranh hợp lý cũng được, chỉ cần đừng quá đáng thôi.

Nhưng hiển nhiên, trong thế hệ trẻ tuổi của Quân gia đã không còn ai có tư cách tranh phong với Quân Tiêu Dao, tất nhiên Quân Tiêu Dao cũng được tài bồi và coi trọng lớn nhất.

Quân Tiêu Dao cũng không còn cách nào, lập tức bảo đám người Lê Tiên bắt đầu an bài người của Quân Đế Đình đến dọn lấy các loại cơ duyên.

Đồng thời bọn họ cũng theo Vong Xuyên xâm nhập vào bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

Ở chỗ sâu nhất, Quân Tiêu Dao lập tức cảm giác được một sức mạnh Luân Hồi nồng đậm.

Hắn đưa mắt nhìn ra xa, một luân bàn cổ xưa màu vàng chìm nổi giữa một trận pháp.

Trên luân bàn kim sắc kia có khắc lục đạo chúng sinh, trong lúc xoay tròn, nó tản ra từng luồng dao động Luân Hồi làm người ta sợ hãi, cứ như muốn kéo linh hồn họ vào Luân Hồi.

Đây chính là đế binh của Luân Hồi Ma Tông, Lục Đạo Luân Hồi Bàn!

“Sức mạnh Luân Hồi thật nồng đậm...” Quân Tiêu Dao đã nhận ra, hình như Chí Tôn Cốt trong ngực mình hơi rung động.

“Gia gia, ta muốn tạm thời bế quan tại đây.” Quân Tiêu Dao nói.

“Đương nhiên là được.” Quân Chiến Thiên gật đầu.

Sau đó, Quân Chiến Thiên cho một đám đội ngũ Quân gia canh giữ bên ngoài bảo khố của Luân Hồi Ma Tông, phòng ngừa thế lực khác quấy rầy.

Đương nhiên, cũng chỉ là làm để phòng hờ, căn bản không có người nào dám đi trêu chọc Quân gia cả.

Người của Quân Đế Đình lại bắt đầu khuân vác tài nguyên trong bảo khố của Luân Hồi Ma Tông.

Quân Tiêu Dao chuẩn bị tu luyện bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi Bàn.

“Đúng rồi, ta giải trừ nô ấn cho ngươi.” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Vong Xuyên nói.

Hắn vốn đã hứa với Vong Xuyên, đợi khi tìm được bảo khố của Luân Hồi Ma Tông thì sẽ giải trừ nô ấn cho hắn ta.

“Đa tạ công tử!” Vong Xuyên cũng có chút kích động.

Tuy Quân Tiêu Dao chưa bao giờ lấy nô ấn trừng phạt hắn ta, nhưng nô ấn này luôn làm hắn ta cảm thấy không được tự nhiên.

Tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ dao động, lập tức giải trừ nô ấn cho Vong Xuyên.

Trong mắt Vong Xuyên hiện lên một tia kiên định, bỗng quỳ một gối trước mặt Quân Tiêu Dao và nói: “Vong Xuyên nguyện trở thành tùy tùng của công tử, hy vọng công tử tác thành cho!”

Nghiêm khắc mà nói, trước đó Vong Xuyên chỉ là nô bộc của Quân Tiêu Dao mà không có thân phận tùy tùng.

“A... Có gì không thể chứ, ngươi chính là tùy tùng thứ ba của bản Thần Tử.” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.

Hắn ta không chỉ là quái thai cổ đại, còn có được Luân Hồi Thánh Thể, Vong Xuyên thật sự có tư cách trở thành tùy tùng của hắn.

“Đa tạ công tử!” Trong mắt Vong Xuyên lộ ra kích động.

Hắn ta cảm thấy mình đang đi theo một vị đại đế tương lai.

Thậm chí còn là... Tiên!

Hết chương 660.

Advertisement
';
Advertisement