Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 15 : Lời Khuyên Ngăn…..

[.......]

Đầu giờ chiều, tại trụ sở công an huyện V.T, trong phòng làm việc của mình, thiếu tá Việt đang ngồi trầm ngâm nhớ lại câu chuyện hồi sáng….

“ Kumanthong ? Nó là cái gì vậy ? “

Thiếu tá Việt nhíu mày hỏi lại đồng chí công an pháp y. Không chỉ thiếu tá Việt mà những đồng chí khác trong đội điều tra cũng nhìn nhau, lắc đầu không hiểu. Đồng chí công an pháp y giải thích :

“ Có lẽ mọi người ở ngoài này chưa từng hoặc ít nghe đến những thứ bùa ngải đáng sợ. Còn ở các tỉnh miền Tây, khi nhắc đến Kumanthong, hầu như ai cũng biết. Thực ra cũng phải đến khi điều tra về vụ án đó thì tôi mới được nghe nhiều hơn về loại bùa ngải dã man, tàn độc có nguồn gốc từ Thái Lan này. Dân ở đó nói, Kumanthong hay còn có tên gọi khác là “Quỷ Linh Nhi” được luyện từ những bào thai chưa được sinh ra. Thầy phù thuỷ sẽ đem những thai nhi này đi sấy khô, ếm bùa chú, lập đàn cúng tế, dẫn dắt linh hồn, sau khi luyện thành, thứ bùa ngải này có thể thực hiện được những mong muốn của chủ nhân. “

Tiếp sởn da gà, rùng mình hỏi :

“ Có…có thật không ? “

Đồng chí pháp y trả lời :

“ Thật hay giả thì chỉ có những người trong cuộc biết. Tuy nhiên, khoảng thời gian tôi còn công tác trong miền Tây có rất nhiều câu chuyện quỷ dị liên quan đến Kumanthong. Vụ án thai phụ bị sát hại để cướp đi thai nhi ấy cho tới tận khi tôi chuyển công tác ra ngoài Bắc vẫn chưa có kết quả, hung thủ là ai vẫn chưa bắt được. Khi tôi hỏi dò đội điều tra thì mặc nhiên ai cũng tránh né không trả lời, hoặc có trả lời cũng là : “ Không biết “. “

Thiếu tá Việt cau mày :

“ Thật là tắc trách, cũng biết tầm ảnh hưởng của các đồng chí trong đó không cao. Tuy nhiên án có liên quan đến mạng người mà bỏ mặc không xử lý đúng là không chấp nhận được. Cấp trên không ý kiến gì sao ? “

Đồng chí công an pháp y thở dài :

“ Không phải không có ý kiến, nhưng vụ án đó bị dừng lại bởi trưởng phòng cảnh sát hình sự, người trực tiếp đứng ra điều tra vụ án đã chết sau khi tiếp nhận hồ sơ 1 tháng. “

“ Chết ư ? Tại sao lại chết ? “ - Thiếu tá Việt gằn giọng.

Đồng chí công an pháp y trả lời :

“ Tự tử, người này treo cổ chết ngay trong phòng lúc vợ con vẫn còn đang ngủ. Sáng hôm sau, khi người vợ tỉnh dậy, nhìn thấy xác chồng thì đã quá muộn. Theo lời bà vợ, trước đó ông ấy vẫn còn rất vui vẻ, không có biểu hiện gì buồn phiền hay chán nản. Buổi tối còn dạy con học bài, lúc lên giường còn nói mai phải dậy sớm để đến trụ sở giải quyết một số hồ sơ. Tuy nhiên…..đó chưa phải điều đáng sợ nhất….”

Nói đến đây, đồng chí công an pháp y mặt tái mét đi thấy rõ. Liếc nhìn bào thai sấy khô trên tay thiếu tá Việt. Mồ hôi lạnh khẽ lăn xuống sống mũi, đồng chí công an pháp y run giọng :

“Thủ trưởng….Cổ nhân từng dạy : “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành”. Cho dù không tin, không tín nhưng theo tôi nghĩ, những đồ vật như thế này tốt nhất không nên động vào. Đồng chí Tiếp khi nãy có nói, dù sao đây cũng không phải phạm trù hiểu biết của chúng ta….”

Thiếu tá Việt ngắt ngang lời đồng chí công an pháp y :

“ Hừm, thời buổi nào rồi mà còn tin vào mấy chuyện ma quỷ. Chỉ với thứ này lại có thể giết được tôi sao ? Tôi biết mọi người đều sợ, nhưng tôi thì khác. Đây rất có thể là manh mối để tìm ra hung thủ giết người. Tôi sẽ đem nó về trụ sở nghiên cứu thêm..”

“ Cộc…Cộc…Cộc “

– Thủ trưởng, em vào được chứ ?

Thiếu tá Việt giật mình, dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Nhìn xuống mặt bàn, bào thai khô gói trong tấm vải đen vẫn đang để trước mặt. Mở ngăn kéo bàn, thiếu tá Việt bỏ thứ đó vào trong rồi đáp :

– Vào đi.

Mở cửa bước vào trong là Tiếp, trên tay cầm một số giấy tờ, đưa cho thiếu tá Việt, Tiếp nói :

– Thủ trưởng, phía công an xã vừa gửi báo cáo lên. Trong báo cáo là tổng hợp những gì thu thập được từ bà con hàng xóm cũng như tiểu thương ở chợ An Hội nói về nạn nhân. Thủ trưởng xem qua ạ.

Nhận lấy báo cáo, thiếu tá Việt đọc qua 1 lượt….Dừng lại 1 chút, vị đội trưởng đội điều tra chép miệng, thở hắt ra :

– Hừm, vậy là nạn nhân có những mối quan hệ mập mờ. Trong này qua lời hàng xóm thì đã có đến 4 người đàn ông từng được cho là “cặp bồ” với nạn nhân trong hơn 1 năm qua. Đời sống riêng tư của nạn nhân khá phức tạp. Ở chợ tuy không đến mức hiềm khích nhưng cũng không được lòng mọi người.

Tiếp gật đầu :

– Vâng, đúng vậy. Lúc gần trưa, em có đi cùng đồng chí Tân công an xã ra chợ nơi nạn nhân buôn bán hàng ngày. Sau khi hỏi bà con tiểu thương ở đó, đúng là người ta không ưa cô Tỵ này. Chỉ lạ 1 điều, mấy năm hành nghề buôn bán, đã đổi đến mấy món ăn nhưng lần nào cũng chỉ được 1 thời gian ngắn là cô Tỵ này bỏ. Theo bà con hàng xóm, nạn nhân buôn bán không được, chỉ sống dựa vào việc cặp kè với đàn ông. Đó là lý do hơn 1 năm mà cặp tới 4 người, đây là những người trước thường hay lui đến nhà nạn nhân, hàng xóm còn nói có khi còn nhiều những người kiểu qua đường, tình 1 đêm, bóc bánh trả tiền khác nữa. Cách sống phóng túng của nạn nhân thành thử ra vô tình khiến chòm xóm cảm thấy khó chịu. Có điều, khoảng hơn 1 tháng trở lại đây, người ta thấy nạn nhân tay đeo vàng, có khá nhiều trang sức. Việc buôn bán ở chợ cũng phát tài hơn, bánh mì, bánh bao và xôi nạn nhân bán chạy vô cùng, mọi người mua nhiều lắm. Ngày nào cũng như ngày nào, người đến mua xếp hàng từ sáng sớm. Chỉ bán 1 lúc là hết veo, trong khi đó so với giá chung thì nạn nhân bán đắt gấp đôi, lắm khi không đủ hàng còn bán giá gấp 3-4 lần mà vẫn tranh nhau mua.

Thiếu tá Việt đáp :

– Ừm, tôi cũng có nghe về việc này. Lúc khám xét hiện trường án mạng, dưới nhà bếp của nạn nhân vẫn còn lại mẻ pate, chắc đây là hàng chuẩn bị cho việc buôn bán vào hôm sau. Tôi cũng có yêu cầu lấy mẫu về xét nghiệm vì nghi ngờ nạn nhân sử dụng chất ma tuý chế biến thực phẩm, khiến thực khách sau khi ăn sẽ bị nghiện. Kết quả chắc phải 2-3 ngày nữa mới có.

Gõ gõ tay xuống mặt bàn, suy nghĩ ít giây, thiếu tá Việt nói với Tiếp :

– Được rồi, bây giờ thế này. Cậu nói với anh em, phối hợp với công an xã D.N. Ngay bây giờ tìm hiểu về 4 người đàn ông được cho là có quan hệ nam nữ với nạn nhân. Khéo léo 1 chút, điều tra xem trong đêm hôm qua họ ở đâu ? Làm gì ? Dù có bằng chứng ngoại phạm tôi vẫn muốn gặp riêng từng người để hỏi chuyện về nạn nhân. Ngày mai thu xếp gửi giấy mời họ lên công an xã để làm việc. Tôi sẽ đích thân xuống xã.

Tiếp gật đầu :

– Vâng, em rõ rồi, thưa thủ trưởng…À mà thủ trưởng, bọn em có mua cơm hộp. Từ sáng đến giờ theo vụ án mà chưa ăn gì. Biết thủ trưởng cũng chưa ăn nên bọn em có mua cho cả thủ trưởng. Thủ trưởng ra ngoài ăn luôn cho nóng ạ.

Thiếu tá Việt đáp :

– Tôi không ăn đâu, các cậu cứ ăn đi. Tôi phải xem lại ảnh hiện trường chụp nơi xảy ra án mạng. Mọi người ăn rồi đi làm việc.

– Dạ vâng, thế bọn em sẽ để phần cho thủ trưởng. Em xin phép ra ngoài. - Tiếp nói, đoạn rời khỏi phòng.

Bên trong phòng, thiếu tá Việt tiếp tục xem xét thật kỹ những giấy tờ, hồ sơ, báo cáo có liên quan đến vụ án mạng của nạn nhân Tỵ.

Tiếp ra đến bên ngoài, những đồng chí thuộc đội điều tra cùng đồng chí công an pháp y đang ngồi chờ ăn cơm. Một người hỏi :

– Sếp đâu ? Sao không gọi sếp ra ăn cơm luôn ?

Tiếp tặc lưỡi :

– Chậc, tôi gọi rồi nhưng sếp bảo đang bận xem lại ảnh chụp hiện trường vụ án. Cứ để hộp cơm của sếp đấy, lát nữa đói sếp tự lấy ăn.

Một đồng chí công an khác gật đầu :

– Ừ, sếp trước giờ vẫn vậy. Cứ mỗi lần có án là tập trung điều tra quên ăn, quên ngủ. Thôi tụi mình ăn đi, tôi đói lắm rồi, sáng đến giờ được đúng cái bánh mì. Đâu, cơm của tôi đâu…

– Từ từ nào, để tôi lấy cho….Hộp nào chẳng như nhau mà phải chọn. - Đồng chí nữ công an đánh khẽ vào tay đồng đội không cho người này mở hộp cơm ra chọn lựa.

Cả đội ăn uống vui vẻ sau hơn nửa ngày tất bật, Tiếp nhìn đồng chí công an pháp y hỏi :

– Anh Hiển, sao vậy ? Ăn đi chứ, còn nhiều việc lắm đó. Tranh thủ ăn lấy sức còn tiếp tục.

Đồng chí công an pháp y tên Hiển nhìn Tiếp ậm ờ :

– Ừ, tôi ăn giờ đây. Mọi người cũng ăn đi.

Xúc miếng cơm đưa lên miệng nhai nhệu nhạo, một người trong đội điều tra trêu :

– Cái ông Hiển này ăn cơm mà như bò nhai rơm không bằng. Khô quá uống canh vào anh ơi. Hay là nhìn thi thể người chết giờ không ăn được cơm.

Người khác cũng hùa theo trêu :

– Ui giời, ai chứ anh Hiển thì có mà vừa ăn cơm vừa khám nghiệm tử thi còn được nữa là. Mấy lần xuống khu nhà xác, chả thấy anh vừa ăn bánh mì vừa ghi ghi, chép chép.

– Nhưng nói gì nói, vụ án lần này đáng sợ thật mà. Hung thủ còn chưa bắt được nữa. - Nữ công an trong đội lo lắng nói.

Tiếp hỏi :

– Anh Hiển, anh sao vậy ? Vẫn đang nghĩ đến cái bùa thai nhi khô quắt đấy à ? Tính sếp Việt anh còn lạ gì, chẳng bao giờ sếp tin vào mấy chuyện ma quỷ đâu. Sếp cứng lắm, kệ sếp thôi anh ạ.

Hiển thở dài :

– Hầy, anh lo cho sếp vì câu chuyện lúc sáng anh kể vẫn chưa hết.

Tiếp tròn mắt :

– Là..sao hả anh ? Chẳng phải vụ án dừng lại vì người phụ trách tự tử chết rồi ư ?

Hiển trả lời :

– Đúng vậy….Nhưng….mà không chỉ 1 mình ông ấy tự tử chết….Sau cái chết của ông ấy, 3 ngày sau…..Vợ con ông ấy cũng chết cả……

Advertisement
';
Advertisement