Chap 16 : Vận Xui.
Nghe đến đây, tất cả mọi người đang ăn cơm bất giác dừng lại. Bỏ cái thìa xuống, Tiếp nuốt cố miếng cơm hãy còn trong miệng, đoạn lắp bắp :
– Anh..vừa nói…gì cơ ?
Liếc nhìn đồng đội, Hiển thấy được sự hoảng hốt ngay trong ánh mắt của họ. Cũng phải thôi, đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng cứ mỗi lần nhớ lại câu chuyện này là thêm 1 lần Hiển thấy ám ảnh. Nhất là khi, chỉ vừa ban sáng, đối diện với 1 thi thể bị mổ banh moi mất quả tim, lại chứng kiến thiếu tá Việt lấy ra từ trong đống tro nơi bát hương 1 bào thai được sấy khô. Tất cả những thứ đó làm ký ức về vụ án hồi còn công tác tại miền Tây hiện về rõ mồn một. Linh tính mách bảo Hiển rằng, sự việc lần này thậm chí còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
– Anh Hiển…..Anh Hiển….Anh sao thế ? Sao đang nói lại ngồi đực ra vậy ? - Một đồng chí trong đội huých tay Hiển khẽ gọi.
Hiển nói :
– Ừm, gia đình 3 người họ đều chết. Từ đó những lời đồn đoán bắt đầu lan ra. Có thông tin cho rằng, người phụ trách điều tra vụ án ấy đã lần ra được dấu vết của kẻ sát nhân. Thậm chí còn tìm được tới nhà của hắn. Tuy nhiên khi đến nơi không thấy ai cả, trong nhà chỉ còn lại những thứ đồ vật quái dị. Hắn giống như 1 bóng ma, luôn biết trước được khi nào công an tìm đến để lẩn trốn.
Tiếp hỏi :
– Vợ con ông ấy cũng tự tử chết hả anh Hiển ?
Hiển lắc đầu :
– Chỉ có đứa con trai 10 tuổi là tự sát……Sau khi giết chết mẹ mình.
“Ực”
Không ai nói với nhau câu nào, sự yên ắng đến mức tĩnh lặng trong khoảnh khắc khiến dù chỉ là 1 tiếng nuốt nước bọt cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Hiển tiếp :
– Sau cái chết của vị trưởng phòng hình sự, 3 ngày sau vào lúc nửa đêm, dân quanh đó nghe thấy từ nhà đám có tiếng phụ nữ hét lên kinh hãi. Chỉ một tiếng hét duy nhất sau đó mọi thứ im bặt, đèn điện trong ngôi nhà đồng loạt tắt ngúm. Nghĩ có chuyện nên người dân đã gọi báo công an. Ngay lập tức công an có mặt, khi họ xộc vào trong nhà, theo lối hành lang mở tung căn phòng ngủ. Trước mặt họ là 2 cái xác đẫm máu. Người mẹ nằm trên giường, máu chảy ướt cả tấm chiếu. Dưới đất là cậu con trai 1o tuổi chết trong tư thế ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn về phía người mẹ, 2 tay vẫn giữ chặt cán con dao nhọn, loại dao gọt hoa quả của Thái Lan dài chừng 20cm. Lúc này dao đã đâm lút cán, xuyên thẳng vào tim. Qua khám nghiệm hiện trường, phía công an xác định người mẹ chết bởi 1 nhát dao đâm xuyên qua cổ họng. Hung khí chính là con dao trên tay cậu con trai. Trong nhà không phát hiện thêm dấu vết của ai khác. Chỉ trong vòng 3 ngày, cả 3 người trong gia đình đều chết 1 cách đầy bí ẩn.
Nữ công an trong đội run giọng hỏi :
– Thực sự là không phát hiện 1 manh mối gì khác sao ?
Hiển lắc đầu :
– Không hề….Chồng tự sát, con trai giết mẹ rồi cũng tự giết chính mình. Cho dù khó tin bởi trước đó vài ngày gia đình họ còn rất vui vẻ. À, còn 1 chi tiết nữa, trong hồ sơ, phía công an có nói thêm, khi đưa xác cậu con trai ra ngoài, họ còn thấy trong túi quần cậu bé có 1 đoạn rễ cây có màu đen kịt. Nhưng sau này tìm lại thì không thấy thứ đó đâu nữa cả. Đó cũng là lý do tại sao về sau không ai tiếp nhận điều tra về vụ án mạng liên quan đến thai phụ bị mổ bụng cướp hài nhi. Hoặc có cũng chỉ nhận cho xong mà không điều tra gì. Cho đến cuối cùng vẫn không bắt được hung thủ.
Hiển thở dài, nhìn xuống hộp cơm mà không muốn ăn nữa….Sau giây phút im lặng, bầu không khí u ám được xua tan bởi điệu cười phá lên của 1 đồng chí công an trong đội điều tra :
– Ha ha ha….Anh Hiển pháp y kể chuyện ma hay thật đấy. Mới nghe cũng hơi giật mình. Nhưng mà tôi chẳng tin đâu, thời đại nào rồi mà còn ma với quỷ. Thôi, mọi người ăn cơm đi, ăn xong còn làm việc. Tán gẫu thế là đủ rồi, mấy cái này mà để sếp Việt nghe thấy thì mệt với sếp đấy.
– Ừ…ừ….ăn cơm đi, còn cả đống việc đang chờ kia kìa. - Người khác đồng tình.
Hiển chỉ khẽ cười rồi đứng dậy, xin phép mọi người đi làm nốt công việc còn dang dở. Hộp cơm của Hiển vẫn còn nguyên, Khác với những người khác, Tiếp lại có phần tin vào câu chuyện Hiển vừa kể. Chẳng hiểu sao, ngay từ lúc nhìn thấy thiếu tá Việt bê cái bát hương xuống, Tiếp đã thấy bất an vô cùng. Trong đội thì ngoài Hiển, chỉ có Tiếp là khuyên ngăn thiếu tá Việt đừng động vào cái thứ kỳ dị ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ma quỷ có thật hay không chẳng ai dám chắc, còn với trách nhiệm và nghĩa vụ của 1 chiến sĩ công an nhân dân thì việc truy bắt, tìm ra tội phạm là điều tiên quyết. Thiếu tá Việt đương nhiên có lí lẽ riêng của mình, mọi tang chứng, vật chứng ở hiện trường đều có khả năng lớn trở thành mắt xích liên quan đến vụ án mạng.
“RẦM”
Một tiếng động lớn vang lên từ bên trong phòng của thiếu tá Việt khiến cho mọi người ngồi ăn bên ngoài ai cũng giật mình. Tất cả nhìn nhau tỏ vẻ hoang mang :
– Tiếng…động hình như là…trong phòng sếp phải không ? - Nữ công an duy nhất trong đội khẽ hỏi.
Tiếp đứng phắt dậy, nhanh chóng chạy về phía phòng làm việc của thủ trưởng. Mấy người khác cũng chạy theo…
“ CẠCH “
Mở toang cửa một cách hối hả, Tiếp thấy trong phòng có kê 1 cái thang xếp ở chỗ kệ tủ đựng sách cùng những tập hồ sơ…..Nhưng không thấy thiếu tá Việt đâu..
– THỦ TRƯỞNG…..THỦ TRƯỞNG ƠI….- Tiếp gọi lớn.
Những người khác đứng sau nhao nhao lên, đúng lúc ấy lúi húi bên dưới sàn nhà có cái lưng người nhấp nhô, thiếu tá Việt đang cúi nhặt đồ, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn, đọan đứng dậy hỏi :
– Ủa, các cô các cậu làm gì vậy ? Tôi có điếc đâu mà gào to thế ?
Tiếp ấp úng :
– Sếp….sếp đang làm gì vậy ạ ? Bọn em nghe thấy tiếng động….nên là….
Thiếu tá Việt đặt 1 tập hồ sơ nặng bình bịch lên mặt bàn rồi cười trả lời :
– À, tiếng động vừa nãy là do cái này. Tập hồ sơ về những vụ án đã được phá từ những năm 1995-2000. Để mãi trên nóc tủ nên vừa rồi tôi phải bắc thang lên lấy, nhưng nặng quá đánh rơi xuống đất. Đang nhặt thì các cậu vào.
Mấy người trong đội điều tra nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, 1 người buột miệng :
– May thế, vậy mà bọn em cứ tưởng sếp làm sao cơ….
Nhìn cả đám thuộc cấp mặt mũi có biểu hiện lạ, thiếu tá Việt trừng mắt :
– Có gì muốn báo cáo phải không ?
Cả đội vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy :
– Dạ…không…không có gì đâu ạ. Bọn em lo cho sếp thôi…..Cũng tại sếp không ra ăn cơm chung với chúng em, cứ ngồi lỳ trong này, sáng giờ chưa ăn gì, chẳng may đói ngất xỉu, ngã ra đấy ai biết đâu mà lần….Hề hề hề, thôi ra ăn nốt đi rồi còn làm việc mọi người ơi.
Từng người quay trở ra bên ngoài, Tiếp vẫn nán lại, định nói gì đó nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào…
Tiếp ngập ngừng :
– Thủ trưởng…
– Hửm, sao đấy ? - Thiếu tá Việt nhìn Tiếp hỏi.
Tiếp ấp úng :
– Mấy…giờ thủ trưởng…đi đón bé Trà ạ ?
Vừa xem tài liệu, thiếu tá Việt vừa đáp :
– Bình thường là 5h, nhưng hôm nay công việc nhiều nên tôi có nhờ người đón hộ rồi. Mà sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này ?
Tiếp cười cười :
– Dạ…tại em thấy thủ trưởng bận…nên hỏi xem, nếu chưa có ai đón thì để em đi đón cháu. Mà chị nhà vẫn làm về muộn thế hả anh ?
Không xem tài liệu nữa, thiếu tá Việt nhìn Tiếp với ánh mắt dò xét :
– Này, hôm nay cậu có gì đó lạ lạ đấy nhé. Cậu đột xuất quan tâm hỏi chuyện gia đình tôi là sao ? Ý gì đây ?
Nhìn mặt vị thiếu tá công an khiến Tiếp rối càng thêm rối, Tiếp phân trần :
– Em…em không có ý gì đâu ạ ? Nhắc đến việc đón cháu nên em hỏi vậy thôi…..Thủ trưởng đừng hiểu lầm.
Thiếu tá Việt phá lên cười :
– Ha ha ha, mới thế mà đã sợ rồi à ? Tôi đùa thôi chứ tôi hiểu cậu mà….Vợ tôi làm trong 1 công ty nước ngoài nên giờ tan làm có hơi trễ 1 chút so với các công ty thông thường. 5h30 cô ấy mới từ cơ quan ra về, thế nên bình thường là tôi đón con. Với nữa trường cấp 1 nơi con bé học cũng gần nhà anh trai tôi, nhiều lúc bận toàn phải nhờ anh chị ấy đón cháu. Vợ chồng tôi đi làm về mới ghé qua đón. Mà thôi, cậu đi làm việc đi, nhớ sao sát những gì tôi đề cập lúc nãy. Cả ngày hôm nay cũng vất vả rồi, bảo mọi người cố gắng, làm nốt phần việc hôm nay sau đó về nghỉ, sáng mai chia đội ra làm 2, 1 nửa theo tôi xuống dưới xã, còn 1 nửa ở lại trực tại trụ sở, chờ lấy báo cáo từ các bên.
– Dạ vâng, em rõ rồi thưa thủ trưởng…- Tiếp xin phép ra ngoài, đoạn đóng cửa phòng lại.
Cho đến gần 5h chiều…….
“ Cạch “
Từ trong phòng, thiếu tá Việt mở cửa vội vã bước ra ngoài….Nhìn bộ dạng có phần hốt hoảng của vị đội trưởng đội điều tra không khỏi khiến mọi người lo lắng :
– Sếp, sếp đi đâu vậy ? - Một người trong đội hỏi.
Thiếu tá Việt đáp :
– Các cậu cứ làm việc đi, tôi phải đến trường cấp 1.
Tiếp chạy theo :
– Thủ trưởng, có chuyện gì vậy ạ ?
Thiếu tá Việt vừa rảo bước thật nhanh, vừa trả lời :
– Cô giáo chủ nhiệm của con bé Trà gọi điện cho tôi nói nó đột nhiên bị ngất….Tôi phải tới đó ngay….
Tiếp đi theo thủ trưởng ra tới chỗ để xe cho cán bộ….Phụ thiếu tá Việt dắt chiếc xe máy ra ngoài, xe vừa dắt ra, cả hai nhìn xuống thì thấy lốp xe đã xì hết hơi từ bao giờ.
– Chết tiệt, sao lại xì hơi vào đúng lúc này cơ chứ ? - Thiếu tá Việt bực mình chửi thề.
Tiếp nói :
– Thủ trưởng, thủ trưởng để xe lại đây. Đợi em chút, em lấy xe của em rồi chở thủ trưởng đến trường bé Trà….
Tiếp có chút bất an, sau khi nghe câu chuyện của Hiển pháp y, tự nhiên Tiếp thấy những sự việc đang xảy ra với thủ trưởng Việt có gì đó xui xui. Con gái đang đi học thì bị ngất, xe máy đúng lúc cần dùng lại xì hơi.
Tiếp lẩm bẩm :
– Trên đời này….có bùa ngải thật sao ?