Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 58 : “ Hình Nhân Đất Sét “

Kê chiếc bàn nhỏ vào sát bức tường để lấy khoảng trống ở chính giữa gian nhà….Dưới ánh sáng của ngọn nến đang cháy, thầy Lương ngồi xuống ghế, sắp xếp những vật dụng cần thiết lên mặt bàn. Đầu tiên là 1 mảnh giấy bùa màu vàng, thầy Lương đưa ngón trỏ của bàn tay phải lên miệng cắn bật máu, dùng máu viết vào tấm giấy bùa 3 chữ :

“泥人儿“

Tiếp đó, thầy Lương bỏ những sợi tóc từ túi đựng tang vật vào trong cái bát đồng, lấy lá bùa màu vàng châm vào ngọn lửa đèn cầy, dùng lá bùa đốt cháy mấy sợi tóc cho đến khi cả bùa lẫn tóc đều cháy thành tro. Tiếp tục dùng thìa gỗ, thầy Lương xúc bùn trong chậu bỏ vào bát, vừa xúc vừa đếm đủ 21 thìa. Nặn máu ở đầu ngón trỏ, dùng máu đó miết 1 đường thành vòng tròn trên miệng bát đồng. Miết xong, thầy lại nhỏ vào trong bát 3 giọt máu.

Thu tay lại, mắt nhắm, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết…..Vết máu nơi miệng bát ánh lên sắc đỏ rực, cả khối đất bùn thầy Lương xúc vào bát khi nãy cũng ánh lên tia đỏ sau khi máu của thầy thấm vào. Cảm nhận được điều này, thầy Lương mở mắt. dùng tay nhào nặn phần đất bùn có lẫn bùa, tóc đã được đốt thành tro khi nãy, tất nhiên còn có cả máu được trộn cùng. Từ 1 khối đất bùn, dưới bàn tay khéo léo của thầy Lương, chỉ sau chừng 15 phút đã trở thành 1 hình nhân có đầy đủ tứ chi, đầu mình. Trong lúc bùn hãy còn ướt, thầy Lương dùng 1 cây kim bạc, tỉ mỉ khắc lên thân hình nhân 3 hàng chữ bằng tiếng Trung theo chiều dọc. Đó chính là ấn chú để sai khiến, kiểm soát “泥人儿“ hay còn được gọi với cái tên : “Hình Nhân Đất Sét”.

Khắc xong ấn ký, thầy Lương dùng 21 đạo bùa để nung con hình nhân. Bỏ 21 đạo bùa vào trong bát đồng và đốt cháy chúng. Lửa cháy phừng phừng khiến hình nhân đất dần cứng lại, khi đất đã cứng, 2 hàng ấn ký thầy Lương khắc lên thân hình nhân khi trước hiện lên một màu đỏ rực, còn lại 1 hàng chỉ mới chuyển màu đỏ mờ mờ.

– Khục….khục….khục…

Thầy Lương khẽ ho lên vài tiếng, 21 đạo bùa đang cháy trong bát đồng cũng dần dần yếu lửa. Cho tới khi lửa tắt, hàng ấn ký thứ 3 cũng chưa hiện được sắc màu đỏ như 2 hàng trước đó.

– Khục….quả…nhiên ta đã….già yếu…thật rồi….Ngay đến…việc duy trì…lửa trận…cũng không kéo dài…được bao lâu…..Khục….khục…

Chống tay xuống mặt bàn, thầy Lương gượng đứng dậy, tay cầm bát tro bếp, thầy Lương đổ vào bát 1 chút nước….Lấy ngón tay hoà nước vào tro, bát tro giờ đây đã vón lại như bột. Đứng ở vị trí trống trải nơi gian nhà nhỏ, thầy Lương dùng tro bếp vẽ ra 1 vòng tròn có đường kính tương đương với 1 cánh tay người.

Bên trong vòng tròn, thầy tiếp tục vẽ 1 ngôi sao 5 cánh……Sau khi vẽ xong, thầy Lương đặt vào trung tâm ngôi sao bát gạo trắng, lấy hình nhân đất đặt lên bề mặt bát gạo. Cố định 5 ngọn nến vào vị trí của 5 cánh ngôi sao……Thắp 3 nén nhang cắm vào bát gạo…..Ngồi xếp bằng trước vòng tròn, thầy Lương đan 2 bàn tay lại với nhau, để 2 ngón trỏ chĩa lên cao sau đó nhanh chóng thu về trước ngực.

Mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm, thầy Lương đọc chú khởi trận…..

“ Ta dùng đất làm thân, dùng máu luyện hồn, trộn thêm tro tóc, nung qua 21 đạo bùa, tam hồn, thất phách, nhất nhất tương thông…..Tứ phương, tám hướng, nhục thể dù trốn ở đâu cũng mau mau hiện hình….Thiên linh, địa linh…..Cấp cấp như luật lệnh….”

“ KHỞI “

“ Phừng “

Sau lời chú của thầy Lương, một ngọn nến tự cháy lên bừng sáng…..Thầy Lương vẫn giữ nguyên tư thế duy trì pháp trận. Chừng 5 phút sau, ngọn nến thứ 2 trong tổng số 5 ngọn nến đã cháy…..Có vẻ như, với trận pháp cùng hình nhân đất sét này, sau khi cả 5 ngọn nến bùng cháy thì khi đó, thầy Lương sẽ biết được nơi mà tên thầy bùa đang ẩn náu qua cảm nhận tâm linh tương thông. Chỉ có điều, càng về sau, nến dường như càng khó cháy hơn….Đã 15 phút trôi qua, 3 nén nhang cắm trong bát gạo cũng đã cháy hết quá nửa già….Thế nhưng mới chỉ có 4 ngọn nến được thắp sáng.

Ngồi bên ngoài vòng tròn, thầy Lương mồ hôi đổ ra ướt hết cả người…..Trên khuôn mặt thầy lấm tấm những giọt mồ hôi cứ thi nhau nhỏ xuống. Không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng “tách “ mỗi khi mồ hôi chạm vào nền đất.

“ Không ổn, có vẻ…như….ta….sắp không…duy trì….được….trận…pháp…này nữa…rồi…”

Nghĩ như vậy, nhưng thầy Lương vẫn cố gắng dồn toàn bộ pháp lực còn lại để thắp lên ngọn nến thứ 5….Tính từ lúc thầy Lương bắt đầu, tới lúc này đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

Ở bên ngoài, trời càng lúc càng âm u như kiểu muốn mưa……Tư bắc ghế ngồi canh trước khoảng sân nơi gian nhà nhỏ. Thi thoảng Tư lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa, trong lòng dấy lên thắc mắc không biết thầy Lương đang làm gì ở trong. Vậy mà cũng đã hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, mọi thứ im ắng không có lấy 1 tiếng động. Càng đợi Tư càng thấy tò mò, cả lo lắng nữa..

– Sao….thầy lâu thế nhỉ ? Làm cái gì trong đó không biết ? Ít ra nghe thấy tiếng còn đỡ lo….Đằng này mọi cái cứ im ỉm….

Nghĩ tới ban sáng thầy Lương mới ốm dậy, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã phải đi cùng công an điều tra tội phạm. Lúc thầy Lương về, Tư nhìn mặt thầy thấy thần sắc không được tốt. Giờ đã sắp giữa trưa, ngay cả Tư chưa ăn cơm còn thấy đói, thầy Lương từ 4h sáng mới ăn có bát cháo nhỏ…

– Chết rồi, hay….hay là….thầy bị ngất trong đó rồi không ? - Tư hốt hoảng nói ra miệng.

Nhưng trước khi đóng cửa nhà, thầy Lương liên tục dặn dò là không ai được làm phiền cho tới khi thầy Lương ra ngoài. Đầu Tư giờ đây đang phải đấu tranh giữa 2 luồng suy nghĩ. Một nửa lo lắng cho thầy Lương, sợ thầy Lương gặp chuyện….Nửa kia lại sợ nếu bây giờ mà vào đó, không may làm hỏng chuyện của thầy thì biết phải làm sao ?

Không ngồi im được nữa, Tư bắt đầu đứng lên nhấp nha, nhấp nhổm……Thời gian vẫn tiếp tục trôi đi, mới chỉ qua thêm 5 phút mà Tư cứ nghĩ phải lâu lắm rồi. Tay lúc nắm, lúc xoè, chân lúc tiến, lúc lùi……Tư vò đầu bứt tai, đang lúc rối trí thì có 1 bàn tay khẽ vỗ vào vai Tư, kèm theo đó là 1 giọng nói nhẹ nhàng :

– Anh Tư…..Anh làm sao vậy ?

Tư quay lại, người vừa nói chính là Diệp, con gái ông Thìn…..Thấy Diệp đứng sát mình quá, Tư ấp úng, ngượng ngùng đáp :

– Ơ…Diệp à ? Anh…anh có sao đâu…

Diệp mỉm cười :

– Không sao là tốt, tại em cứ thấy anh đứng ngồi không yên nãy giờ….Có phải anh đang lo cho thầy Lương không ?

Tư gật đầu :

– Ừ….em cũng biết mà, sáng sớm nay thầy anh ốm như thế. Chưa kịp khoẻ đã lại phải đi, về nhà còn chưa nghỉ ngơi đã tiếp tục bùn bùn, đất đất….Chẳng biết thầy làm gì bên trong mà hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chẳng thấy động tĩnh gì cả. Anh sợ thầy lại ngất đi như buổi sáng….Nhưng anh cũng không dám làm sai lời thầy….Thế nên….cứ đứng đây thấp thỏm lo lắng.

Diệp chìa tay cầm củ khoai lang luộc đưa cho Tư…..Đoạn kéo tay Tư ngồi xuống ghế….Diệp nói :

– Anh ăn đi này, trưa nay nhà không nấu cơm….Sáng giờ cũng không đi được chợ nên mẹ em bảo luộc khoai ăn tạm 1 bữa. Với xảy ra những chuyện như vậy quả thật chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống. Anh ăn đi, em sợ anh đói nên đem cho anh đó….Cổ nhân đã dạy, có thực mới vực được đạo….Anh phải có sức mới chăm được thầy Lương chứ.

Tâm trạng đang rối bời, thế mà chẳng hiểu sao ngồi cạnh gái 1 cái tự nhiên Tư chẳng còn thấy lo cho thầy mình nữa luôn…..Cầm củ khoai hãy còn ấm trong tay, Tư ngập ngừng đáp :

– Diệp nói hay quá…..Nghe Diệp nói mà anh đỡ lo hẳn đi…..

Diệp tiếp :

– Thầy Lương là người rất giỏi, lại còn nhân hậu nữa….Thế cho nên thầy ấy nhất định không gặp chuyện gì đâu. Anh đừng lo lắng quá….

Tư bóc vỏ củ khoai, miệng nói bẽn lẽn :

– Diệp ngồi đây nói chuyện với anh nhé….

Diệp đang định đồng ý thì phía nhà trên, ông Thìn thò ra hắng giọng :

– E hèm…hèm….

Đoạn ông Thìn vẫy tay gọi Diệp :

– Lên mẹ mày bảo gì kìa….

Diệp vâng dạ, nhìn Tư, Diệp mỉm cười :

– Em lên xem bố mẹ em bảo gì….Anh ăn khoai đi ạ, ở dưới bếp vẫn còn…Ăn nữa anh tự lấy nhé…

Nói xong, Diệp chạy lên nhà trên……Ông Thìn đóng cửa lại, miệng rì rầm nói với con gái điều gì đó….Tư châng hẩng nhìn theo, Tư lẩm bẩm :

– Đúng là đồ….đồ…chọc gậy bánh xe….

Trong lúc Tư đang ngồi bên ngoài ăn khoai thì bên trong gian nhà, thầy Lương lúc này đã thực sự kiệt sức……Không còn giữ được tư thế ngồi xếp bằng, lưng thẳng đứng nữa…..Mồ hôi rơi xuống ướt sũng quần áo…

– Hộc…hộc….hộc…- Thầy Lương thở dốc..

Mở mắt ra nhìn, 3 nén nhang giờ chỉ còn lại 1 nén là cháy âm ỉ đến tận gần cuối chân hương……Bốn ngọn nến đang cháy cũng đã cháy hết ⅔, chỉ còn lại 1 cây nến duy nhất nguyên vẹn.

Sức đã cạn, đồng nghĩa với pháp lực để duy trì trận đồ cũng không thể tiếp tục…

“Phịch”

Chống 1 tay xuống đất, hướng mắt nhìn vào hình nhân đặt trên bát gạo trắng giữa trung tâm vòng tròn…..Thầy Lương thều thào, giọng run run :

– Khục….ta…..thất…bại…..rồi……Khục….khục……

Advertisement
';
Advertisement