Cảm giác được những ánh mắt nhìn mình chăm chú, trong mắt Giang Nguyên hiện lên tia ý cười mờ nhạt. Chắc hiện giờ cũng khiến rất nhiều người có không gian để tưởng tượng rồi.
- Chứng kiến chưa... Chột dạ rồi. Khẳng định là đi về phía viện trưởng tìm kiếm sự ủng hộ đấy...
Một vị y sư cấp ba tóc hoa râm nhìn bóng lưng Giang Nguyên, cười lạnh nói.
Một vị y sư cấp ba khác lúc này cũng cười khẽ gật đầu nói:
- Ừ... Chắc không sai đâu... Dù sao hiện tại gốc rễ của hắn còn kém một chút. Tên này dù có lão y sư La Thiên Minh ủng hộ nhưng đối mặt với Ban giám sát, lại còn nhiều lời đồn đại như vậy, thế thì vẫn không đủ... Trừ phi là viện trưởng ủng hộ hắn mới có khả năng áp chế những lời đồn này xuống được... Nếu không đợi tới lúc Ban giám sát ra kết quả cuối cùng, vị trí thành viên viện ủy hội Thiên Y viện của hắn chắc cũng không yên ổn lắm rồi...
Trong lúc mọi người bàn tán, Giang Nguyên đã bình yên ngồi xuống trước mặt Từ Khải Liễu.
- Thế nào? Tình huống bên phòng số 3 thế nào?
Đối với Giang Nguyên, Từ Khải Liễu luôn không khách sáo, giương mắt nhìn Giang Nguyên tự rót trà cho bản thân. Lúc này Từ Khải Liễu lại cúi đầu tiếp tục bận rộn với việc của mình.
- Cũng không tệ lắm... Khách khí với tôi, lại còn rót cho tôi một chén Thanh tâm trà...
Nhấp một ngụm trà nóng vừa pha, xua tan chút giá lạnh bên ngoài mang vang, Giang Nguyên cười khẽ nói.
- Xem ra bọn họ không thể nắm được nhược điểm gì của cậu hả...
Nghe tiếng cười của Giang Nguyên, Từ Khải Liễu khẽ hừ một tiếng, nói:
- Tên nhóc cậu cũng đừng khinh thường. Mặc dù Mộc Dương cũng cố gắng chăm lo cho cậu nhưng nếu thật sự để phòng số 3 nắm được nhược điểm gì thì không ai giúp được cậu đâu!
- Ngài yên tâm đi... Ôi...
Giang Nguyên hơi đau đầu đặt chén trà lên bàn, nhìn Từ Khải Liễu đang vùi đầu xem văn kiện, nói:
- Chẳng qua, viện trưởng à... Cứ như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Tôi đã bị vị kia lôi ra rồi, ngài và Bộ trưởng Lưu lại thật an nhàn, chẳng lo lắng chút nào... Việc này không phải là làm cho có chứ!
Nghe thấy Giang Nguyên oán giận, Từ Khải Liễu giương mắt nhìn hắn, sau đó thở dài buông bút trong tay xuống....
- Trước mắt còn chưa có đủ chứng cứ...
Nghe thấy miệng Từ Khải Liễu nói ra những lời này, Giang Nguyên nhún vai, trên mặt lại hiện lên một tia cười khẽ, sau đó hé miệng nói:
- Tôi biết ngài sẽ nói những lời này. Hai mươi mấy năm đã trôi qua, với địa vị và thực lực của bọn họ, muốn rửa sạch tất cả chứng cứ cũng không phải việc gì khó...
- Hiện tại vị kia đã phát hiện ra một số chuyện không ổn, bắt đầu ra tay với tôi rồi... Nếu như xử lý không ổn, rất có khả năng chó cùng dứt dậu... Ngài cũng không lo lắng sao?
Từ Khải Liễu đưa tay cầm chiếc chén giữ nhiệt màu vàng sậm trên bàn, chậm rãi uống một ngụm, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, lắc đầu nói:
- Bọn họ là thành viên viện ủy hội, nếu không có chứng cứ chính xác thì dù là tôi hay Mộc Dương cũng không dễ dàng định tội bọn họ được...
Giang Nguyên hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi thở dài nói:
- Nếu từ tình huống trước mắt thì muốn tìm chứng cứ chắc sẽ tương đối khó khăn... Chẳng lẽ ngài và Bộ trưởng định cứ để kéo dài như vậy sao?
- Chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ còn lại thời gian một tháng, cuối cùng cũng phải có một kết cục... Phía tôi thì cũng chẳng sao cả, nhưng ngài và Bộ trưởng tốt nhất nên bố trí sẵn... Nếu không tới cuối năm mà vẫn chưa giải quyết được, thật ra tôi cảm thấy chuyện sẽ càng phiền toái hơn!
- Chúng tôi sẽ suy nghĩ...
Ánh mắt Từ Khải Liễu phức tạp nhìn Giang Nguyên một cái, thở dài nói:
- Dù sao hai người bọn họ mấy năm nay coi như không có công lao cũng có khổ lao. Về sau xử lý bọn họ thế nào cũng cần phải tính toán cân nhắc thật kỹ... Mà bên kia cũng phải tán thành mới được...
Giang Nguyên nhún vai. Những việc này không đáng để hắn phải đau đầu. Lập tức nhìn giờ, thấy cũng qua một hồi rồi, hắn liền nâng chén trà uống hai ngụm lớn, để nước trà làm ấm bụng, sau đó mới đứng dậy nói:
- Được rồi... Vậy thì tôi về trước đây... Dù sao thì ngài và Bộ trưởng cũng tranh thủ thời gian thôi.