Giang Nguyên đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng rồi, cả đường đi chậm, mặt cũng không lộ vẻ thoải mái lắm, lại còn có một tia lạnh lùng, khiến cho một số người tự nhận là thông minh sáng suốt nhìn cẩn thận một chút liền phát hiện ra loại ánh mắt này giống như là bất đắc dĩ và bất mãn.

Vẻ mặt lạnh nhạt như thế duy trì cho tới khi Giang Nguyên tiến vào khu vườn nhỏ trước nhà mình mới thôi...

- Thế nào? Thằng ranh kia đã biết khổ chưa?

Ánh mắt Chu Thế Dương hơi lạnh lùng, nhìn cấp dưới đối diện, trầm giọng nói.

- Đúng thế... Chu tổng. Thằng ranh này bị Ban giám sát hẹn nói chuyện nửa giờ, sau khi đi ra liền tiến thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng... Lúc từ phòng làm việc của viện trưởng đi ra, sắc mặt hắn hơi hổ thẹn, xem ra là đụng phải tường rồi!

Người cấp dưới kia vội vàng trả lời.

- Hừ... Đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi sẽ chờ xem dáng vẻ lo lắng rối bời của thằng nhãi này...

Nghe thấy những lời này, rốt cục sắc mặt Cố tiên sinh cũng thoáng dễ nhìn hơn hai phần, sau đó hừ khẽ một tiếng nói:

- Bảo bố trí người, chuẩn bị tung tin đồn ra... Tôi xem thằng ranh này rốt cục có thể chống cự bao lâu!

- Vâng, thưa Chu tổng!

Chờ cấp dưới đi ra ngoài rồi, Chu Thế Dương đưa tay cầm điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.

- Tôi đã nói với ông rồi... Hiện tại chúng ta là người trên một chiếc thuyền, nếu tôi xảy ra vấn đề, ông cũng tuyệt đối không chạy thoát... Hiện tại rất có khả năng Ban giám sát đang điều tra hai người chúng ta... Cho nên giờ ông nên chuẩn bị sẵn đi... Nếu không mười mấy năm tâm huyết của chúng ta sẽ bị hủy trong chốc lát, ông không đau lòng nhưng tôi cũng không nguyện ý đâu...

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới truyền tới một giọng nói:

- Tôi biết rồi...

- Biết là tốt rồi... Phía bên Hồ Quang Dương tôi cũng sẽ tiến hành bí mật liên lạc, dò xét thử xem. Tôi cũng không tin là ông ta thật sự đã phục rồi!

Chu Thế Dương lạnh lùng nói.

Chu Thế Dương bố trí khiến một số dòng chảy ngầm bắt đầu cuộn sóng. Chẳng qua hiện tại Giang Nguyên cũng không có cách nào nghĩ nhiều được. Mặc dù hắn hận không thể lập tức bật người giải quyết xong việc này nhưng quyền quyết định lại ở Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, thậm chí là trên người Liêu Long Căn. Một vị thành viên viện ủy hội mới nhậm chức như hắn còn thiếu một chút tư cách...

Lần điều tra này nếu không phải để Tuyệt y đường yên tâm thì cũng không đến phiên Giang Nguyên, càng không có thể khiến Giang Nguyên nhanh chóng lên vị trí thành viên viện ủy hội nhanh như vậy.

Cho nên hiện tại Giang Nguyên cũng chỉ có thể yên tâm làm chuyện mình nên làm...

Vừa mới về đến nhà, hắn đã thấy Mã Tiểu Duệ vẫn chưa rời đi, rõ ràng đang đợi tin tức mình mang về.

- Thế nào? Giang Nguyên... Không sao chứ?

Quả nhiên thấy Giang Nguyên trở về, Mã Tiểu Duệ nhảy vọt dậy, lo lắng hỏi hắn.

Giang Nguyên cười cười, sau đó lắc đầu nói:

- Đương nhiên là không sao rồi...chẳng qua phòng số 3 chỉ tìm tôi xác minh một chút chuyện mà thôi... Đã bảo cô đừng lo lắng mà!

- Thật sự không có việc gì sao?

Nhìn dáng vẻ thoải mái của Giang Nguyên, Mã Tiểu Duệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, vẫn lo lắng hỏi lại.

- Thật sự không có việc gì mà...

Giang Nguyên cười cười, nhìn ánh mắt lo lắng của Mã Tiểu Duệ, thở dài nói:

- Chẳng qua chuyện tôi không sao cô cũng đừng tiết lộ ra ngoài. Hiện tại bên ngoài đang đồn đại là tình huống của tôi rất không ổn... Cô hiểu chưa?

Nghe Giang Nguyên nói vậy, Mã Tiểu Duệ thoáng sửng sốt, sau đó lại nhanh chóng hồi phục tinh thần, gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý của hắn rồi, tuy vậy vẫn lo lắng hỏi thăm:

- Giang Nguyên, lần này rốt cục là ai gây chuyện ở phía sau... Nếu không thì làm sao lời đồn đại này có thể truyền đi khắp nơi như vậy?

- Chuyện này... Cô cũng đừng hỏi nữa. Có liên quan tới sự kiện Long Sơn. Chẳng qua cô cũng không cần lo lắng... Trước tết nhất định sẽ có kết luận cho chuyện này!

Advertisement
';
Advertisement