Nhìn dáng vẻ tự tin củ Giang Nguyên, lúc này Mã Tiểu Duệ mới khẽ gật đầu, lại dặn dò hắn thêm hai câu, để hắn nhất định phải cẩn thận rồi mới uyển chuyển từ chối lời mời cơm của Tuyên Tử Nguyệt, rời đi trước.

Ăn cơm tối xong, chờ Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt thu dọn mọi thứ xong rồi, lúc này Giang Nguyên mới cười nói với Tuyên Tử Nguyệt:

- Tốt rồi... Ôm Tiểu Bảo tới phòng anh đi...

- Vâng...

Mặc dù không rõ Giang Nguyên định làm gì nhưng Tuyên Tử Nguyệt cũng vẫn ôm Tiểu Bảo tới phòng hắn. Mà Phan Hiểu Hiểu tất nhiên cũng tò mò đi sát phía sau.

Giang Nguyên đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, sau đó lấy bao thuốc chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo ra, đổ vào bên trong bồn nước nóng kia.

Thuốc phấn rơi vào trong nước nóng, sau đó một mùi thuốc nồng đậm từ từ bốc ra khỏi bồn tắm.

Giang Nguyên tiện tay quấy quấy nước nóng vài cái, khiến tất cả bột thuốc dần dần tan ra trong nước, sau đó mới cười nói với Tiểu Bảo:

- Nào... Tiểu Bảo, ba tắm cho con nhé...

- Vâng...

Nhìn nước nóng đang bốc hơi, Tiểu Bảo cũng hơi hồi hộp, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn để Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt cởi quần áo trên người xuống.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu Bảo, trong lòng Giang Nguyên cũng không nén nổi xót xa. Lần đầu dùng thuốc tẩy tủy rèn thân thể cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khóc cha gọi mẹ, khiến Tuyên Tử Nguyệt đứng một bên cũng đau lòng cực kỳ, len lén quay đi lau nước mắt.

Chẳng qua may mắn là làm vài lần, Tiểu Bảo chậm rãi đã quen với nước thuốc. Mà hiện tại chứng kiến cảnh này, hiểu rõ rằng sẽ có đau đớn nên Tiểu Bảo mới có dáng vẻ như vậy.

- Không sao đâu... Tiểu Bảo, lần này nước sẽ hơi nóng một chút... Sẽ không khó chịu như trước kia đâu...

Thấy dáng vẻ giống như tráng sĩ nhỏ chuẩn bị hy sinh của Tiểu Bảo, Giang Nguyên cũng vội vàng trấn an không ngừng.

- Thật vậy sao? Ba?

Nghe thấy Giang Nguyên nói lời này, ánh mắt Tiểu Bảo không nén nổi sáng ngời.

- Đương nhiên... Mau tới, mau tới... Nếu để nước lạnh đi thì hiệu quả sẽ không tốt nữa...

Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Vâng...

Tiểu Bảo đã cởi hết quần áo, lắc lư chạy tới, sau đó bò lên bồn tắm, nhìn nước thuốc bốc hơi mù mịt kia, sau khi chần chừ một chút liền vẫn vô cùng cẩn thận tiến vào trong bồn.

Cảm giác nước thuốc này quả thật hơi nóng nhưng lại có vẻ không khó chịu như trước, hàng lông mày vốn vẫn bởi lo lắng mà cau lại của Tiểu Bảo rốt cục cũng thả lỏng ra, sau đó vô cùng cẩn thận ngồi vào trong nước thuốc.

- Tiểu Bảo ngoan thật...

Phan Hiểu Hiểu đã từng cảm thụ nhiệt độ của nước thuốc, lúc này thấy Tiểu Bảo chỉ hơi cau mày, ngoan ngoãn ngồi ngập tới cổ, giờ cũng không nén nổi đau lòng.

- Đây là nước thuốc gì thế? Cũng là rèn luyện gân cốt sao?

Ngửi mùi thuốc đậm đặc khác với trước kia, Tuyên Tử Nguyệt cũng hơi nghi hoặc nhìn Giang Nguyên, nói.

Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:

- Không... Hiệu quả chủ yếu của nước thuốc này là an thần, ích khí, hoạt lạc...

- Hả?

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, trong mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên một tia nghi hoặc. Nước thuốc an thần ích khí hoạt lạc dường như cũng không có tác dụng gì đặc thù với Tiểu Bảo cả. Tại sao Giang Nguyên lại giống như gióng trống khua chiêng như vậy.

Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười cười, cũng không giải thích, chỉ đưa tay cầm một cái khăn lông mềm mại, lau nhè nhẹ nước thuốc lên người Tiểu Bảo, để cho nước thuốc có thể được nó hấp thu nhanh hơn...

Lau chậm rãi một hồi, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt lúc này liền thấy đôi lông mày Tiểu Bảo vốn nhíu chặt bởi nhiệt độ cao của nước, giờ chậm rãi giãn ra, toàn thân thư giãn hẳn, tựa vào bàn tay Giang Nguyên, tùy ý để Giang Nguyên nhẹ nhàng lau chùi, giống như đã ngủ trong bồn thuốc này vậy.


Nhìn Tiểu Bảo không ngờ ngủ luôn trong bồn thuốc, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn nhau, cảm giác nếu mình ngồi bên cạnh bồn thuốc này, bị hơi thuốc xông một hồi dường như cũng cảm thấy buồn ngủ, giờ mới tin tưởng thuốc này thật sự có tác dụng an thần.
Advertisement
';
Advertisement