Nhìn Tiểu Bảo chậm rãi ngủ trong bồn thuốc trên bàn tay đỡ của mình, dường như Giang Nguyên cũng không bất ngờ, vẫn dùng khăn lông lau nhẹ trên người Tiểu Bảo. Mãi cho tới khi quanh thân Tiểu Bảo được lau tới hơi hồng, hơn nữa nhiệt độ của nước thuốc cũng chậm rãi hạ xuống, lúc đó hắn mới vô cùng cẩn thận ôm Tiểu Bảo đang ngủ say trong chậu thuốc ra.
Tuyên Tử Nguyệt đứng cạnh vội vàng lấy chiếc khăn lông đã chuẩn bị sẵn ra, phủ lấy Tiểu Bảo, sau đó với sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, dùng khăn lông chậm rãi lau khô toàn thân Tiểu Bảo, lúc này mới theo ra hiệu của Giang Nguyên mà mang Tiểu Bảo lên giường Giang Nguyên.
Nhìn cửa sổ phòng đã đóng chặt, Giang Nguyên ra hiệu cho Phan Hiểu Hiểu cũng kéo rèm lại, lúc này mới cẩn thận lấy trong túi của mình ra một cái bình ngọc nhỏ.
Nhìn động tác thận trọng của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng ý thức được, thứ thuốc trong bình ngọc nhỏ này chỉ sợ không đơn giản, lập tức cảm thấy rất tò mò. Trước kia Giang Nguyên cũng chưa từng thận trọng như vậy bao giờ, lần này rốt cục là bởi vì chuyện gì khiến hắn thận trọng như vậy.
Mà Phan Hiểu Hiểu đứng một bên dù cũng đoán được trong bình ngọc này hẳn là thứ thuốc gì đó, chẳng qua nhìn động tác của Giang Nguyên, lúc này vẫn không nhịn nổi nhìn Giang Nguyên, tò mò hỏi:
- Đây là thuốc gì thế?
- Đừng hỏi...
Giang Nguyên khẽ cười, lắc đầu, đưa tay mở nắp bình, sau đó cẩn thận đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay.
Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn dáng vẻ thần bí của Giang Nguyên, lúc này trong lòng đã vô cùng tò mò rồi. Thấy Giang Nguyên đổ thuốc ra, lúc này bọn họ đều nghiêng đầu nhìn tới, nhìn viên thuốc nhỏ như một viên bạch ngọc nhỏ trong lòng bàn tay Giang Nguyên.
Chẳng qua vừa mới nghiêng đầu tới, bọn họ liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt khác thường tỏa ra từ viên thuốc. Vốn hai người vừa rồi ở trong phòng tắm ngửi hơi thuốc đã hơi buồn ngủ, hiện giờ hít mùi hướng này vào, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, giống như vừa mới ngủ đủ giấc và thức dậy, vô cùng tỉnh táo...
- Á... Đây là cái gì...
Phan Hiểu Hiểu không nén nổi, kêu lên kinh ngạc.
Giang Nguyên cười cười, sau đó đi tới bên giường, đưa tay mở nhẹ miệng Tiểu Bảo ra, sau đó cẩn thận bỏ viên thuốc to bằng hạt đậu nành vào trong miệng Tiểu Bảo, sau đó lại đưa tay rút một bộ châm bạc từ trong túi ra, ra tay như bay, cẩn thận châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tiểu Bảo, hai huyệt Thái Dương và Nhân Trung, cùng một số huyệt vị khác.
Nhìn sau khi mấy cây châm bạc cắm vào, lúc này Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó buông đám châm bạc còn thừa xuống, nhẹ nhàng nâng tay vận khí, âm thầm vận chuyển Ngũ Cầm Hí, tụ tập nội khi nơi lòng bàn tay, sau đó hai tay chậm rãi xoa quanh người Tiểu Bảo...
Nhìn động tác này của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt vội giơ tay ngăn Phan Hiểu Hiểu vốn mặt vẫn đầy vẻ ngạc nhiên, không nén được muốn hỏi tiếp, để tránh cô làm ảnh hưởng tới Giang Nguyên.
Tuyên Tử Nguyệt lớn lên trong thế gia từ nhỏ, tất nhiên nhận ra thủ pháp hiện giờ Giang Nguyên đang dùng. Từ đầu Giang Nguyên dùng An thần ích khí hoạt lạc thang tắm cho Tiểu Bảo, sau đó vừa rồi châm cứu, cùng thủ pháp thôi cung quá huyệt này, tất cả đều là để Tiểu Bảo hấp thu được toàn diện viên thuốc nhỏ không biết tên vừa rồi.
Mà Giang Nguyên thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh cũng phải thận trọng với loại thuốc này như thế, tất nhiên nó không phải là đan dược bình thường. Lúc này trong mắt Tuyên Tử Nguyệt bắt đầu có một tâm tình kinh ngạc và khẩn trương bắt đầu lan tràn ra.
Cho dù là đan dược trung phẩm hay thượng phẩm, trong mắt Giang Nguyên cũng không coi vào đâu cả. Ít nhất lúc đầu những viên đan dược thượng phẩm đưa cho mình, Giang Nguyên cũng không để ý đặc biệt lắm.
Nhưng hiện tại biểu hiện thận trọng như vậy của Giang Nguyên, nói rõ nó chỉ có một khả năng...
Đó là viên đan dược Tiểu Bảo vừa rồi ăn hẳn là một loại đan dược cấp bậc siêu phẩm mới đúng, nếu không thì không thể khiến Giang Nguyên có dáng vẻ như vậy được.
Vốn nếu chỉ bởi mỗi thế, Tuyên Tử Nguyệt cũng không lo lắng như vậy. Thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, là tồn tại duy nhất có thể luyện chế đan dược siêu phẩm tại Thiên Y viện, có thể có được viên đan dược này cũng không có gì lạ. Nhưng vừa rồi cô mới chú ý, trong bình Giang Nguyên đổ viên đan dược kia lại có không chỉ một viên, ít nhất còn ba bốn viên nữa...
Đây là đan dược siêu phẩm, nếu trước kia, khi chưa tới Thiên Y viện này, Tuyên Tử Nguyệt còn không có cách nào ý thức được rốt cục đan dược siêu phẩm là tồn tại như thế nào.
Nhưng hiện tại, ở lâu trong Thiên Y viện như vậy, hiện tại rốt cục cô đã hiểu rõ ràng, một viên đan dược siêu phẩm đại diện cho ý nghĩa thế nào.
Cô đã từng nghe Mã Tiểu Duệ tán chuyện, nói trước khi Giang Nguyên chế được đan dược siêu phẩm, một viên đan dược siêu phẩm này chỉ có tồn tại cấp bậc thành viên viện ủy hội mới có tư cách đi đổi. Mà số lượng tích phân cần đổi lại tương đối kinh khủng, cho dù một số siêu phẩm đan dược tồn kho tương đối nhiều trong viện cũng thậm chí phải hao hết tích lũy nửa đời người của một vị thành viên viện ủy hội.
Mà một số đan dược siêu phẩm rất hiếm, như vậy giá đổi càng quý giá tới mức khó tưởng tượng nổi...