"Có thể, nhưng nếu chạy nhanh hơn nữa, ngựa chiến ở bên dưới sẽ không chịu nổi đâu." Kim Phi chỉ ra bên ngoài.

Phía dưới còn có nhân viên hộ tống và cấm quân cưỡi ngựa hộ vệ, với tốc độ hiện tại, ngựa chiến miễn cưỡng còn có thể theo kịp, nếu đi nhanh hơn nữa, kỵ binh chỉ có thể quất mạnh ngựa chiến dốc toàn lực mới theo kịp được.

Hành trình từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu Kim Xuyên không xa cũng không gần, ngựa chiến chạy hết sức, cho dù có chạy được tới nơi, thì lô ngựa chiện này cũng coi như là phế rồi.

"Tỷ phu, tàu hỏa và thiên lý mã trong sách mà tiên sinh nói thì cái nào nhanh hơn?"

"Đương nhiên là tàu hỏa." Kim Phi nói: "Thiên lý mã một ngày chỉ có thể chạy một nghìn dặm, một canh giờ cũng chỉ có hơn một trăm dặm, một canh giờ tàu hỏa có thể dễ dàng chạy được hai trăm dặm!

Đối với người ở thời đại này mà nói, một ngày đi một trăm dặm đã là tốc độ không thể tưởng tượng được, nhưng đối với Kim Phi mà nói một ngày một nghìn dặm thực sự không có gì đáng nói.

Chưa kể đến máy bay và tàu đệm từ ở kiếp trước, còn có đường sắt cao tốc, có thể dễ dàng di chuyển hơn năm trăm dặm một giờ đồng hồ, một canh giờ có thể chạy hơn một nghìn dặm.

Đương nhiên, chuyến tàu hỏa này chắc chắn không nhanh bằng tàu cao tốc, nhưng nếu không kéo tải nặng thì tốc độ năm mươi thước một giờ không phải là vấn đề lớn.

Một canh giờ là hai giờ đồng hồ, di chuyển với tốc độ năm mươi thước một giờ, một canh giờ có thể chạy được hai trăm dặm.

"Nói như vậy, tàu hỏa còn nhanh hơn thiên lý mã sao?" Tiểu Nga kích động hỏi.

"Con bé ngốc!" Quan Hạ Nhi xoa đầu muội muội: "Thật ra không chỉ riêng tàu hỏa, phi thuyền và ca nô đã nhanh hơn thiên lý mã rồi, hơn nữa còn không biết mệt mỏi nữa!"

Tiểu Nga nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hình như đó là sự thật.

Cái gọi là thiên lý mã thực sự là có phần hơi cường điệu, cho dù có ngựa có thể đi được nghìn dặm một ngày thì số lượng cũng không nhiều, nhưng mỗi một phi thuyền và ca nô đều có thể dễ dàng di chuyển nghìn dặm một ngày.

"Tàu hỏa có thể chạy nhanh bao nhiêu?" Tiểu Nga lại hỏi.

"Nhanh nhất…." Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có nhanh nhất, chỉ có nhanh hơn!"

Vừa rồi Thiết Thế Hâm muốn nói mấy lần, nhưng khi nhìn thấy Kim Phi đang nói chuyện với Tiểu Nga, ông ta cũng không cắt ngang.

Kim Phi không quan tâm, nhưng Quan Hạ Nhi lại nhìn thấy.

Thấy Tiểu Nga vẫn còn muốn hỏi gì đó, Quan Hạ Nhi đưa tay kéo cô ấy sang một bên: "Người lớn nói chuyện, trẻ con sang bên cạnh chơi đi."

Tiểu Nga bĩu môi, nhưng không dám bướng bỉnh, dẫn theo muội muội nằm dựa vào cửa sổ.

Cuối cùng Thiết Thế Hâm cũng tìm được cơ hội, chắp tay hỏi: "Tiên sinh, tàu hỏa chở than từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu, khi quay về có thể phải có thể mang thứ gì đó từ bến tàu về Hắc Thủy Câu không?"

"Nếu như cần thiết thì đương nhiên là được." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu như vậy, chúng ta có nên cân nhắc xây dựng một nhà kho gần Hắc Thủy Câu không?" Thiết Thế Hâm nhắc nhở.

Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được!"

Có rất nhiều xưởng ở Trường Xà Câu bên cạnh làng Tây Hà, mỗi ngày sản xuất ra một lượng lớn đồ sắt, xà phòng và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, những mặt hàng này sẽ được chất lên xe ngựa vào đưa đến bến tàu Kim Xuyên, sau đó chất đầy lên thuyền đưa đến các hợp tác xã mua bán ở các nơi.

Khi xe ngựa trở về, lại kéo các nguyên liệu và Trường Xà Câu.

Hắc Thủy Câu nằm ở giữa bến tàu và làng Tây Hà, tàu hỏa chở than về bến tàu, khi về bỏ trống xe thì chắc chắn sẽ không có lợi lắm, nếu có thể kéo theo một số vật tư khác thì sẽ tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy, sản phẩm sản xuất ở Trường Xà Câu không cần đưa đến bến tàu, mà có thể đưa đến Hắc Thủy Câu là được, cũng không cần phải đến bến tàu kéo nguyên vật liệu mà có thể đến Hắc Thủy Câu cũng được.

Vừa đi vừa về, không chỉ tiết kiệm nhiều thời gian và chi phí vận chuyển cho đội xe ngựa mà còn có thể giảm áp lực lưu kho tại bến tàu, thậm chí có thể hình thành một khu buôn bán mới ở khu vực Hắc Thủy Câu, thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế xung quanh.

Advertisement
';
Advertisement