Tiền gia cùng Lãnh gia kết thân 2
“Nói một câu không sợ Tuệ Cung nhân chê cười.” Tiền lão gia tử khụ khụ: “Thật ra Huy nhi vẫn luôn vừa ý Lãnh tiểu thử, chỉ là Huy nhi trên người không có công danh, sợ bị Lãnh viên ngoại ghét bỏ nên Tiền gai ta cũng không dám đề cập tới chuyện này.”
Trình Loan Loan loáng thoáng nhớ lại khi Lãnh gia vứt tú cầu, Tiền Huy là người một hai phải cướp được tú cầu nhưng trời xui đất khiến tú cầu lại rơi vào tay Chiêu nhi.
Nếu không phải trời đất xui khiến thì hài tử của Tiền Huy và Lãnh tiểu thư chắc cũng đã được một tuổi.
Nàng cười nói: “Đây chính là chuyện tốt.”
“Đều do ta…” Lãnh viên ngoại ảo não tự trách: “Lúc trước ta không nên, ai dà, không đề cập tới nữa… Huy nhi là hài tử tốt, mỗi lần tới Hồ Châu đều sẽ tới cửa bái phỏng, ta tưởng rằng hắn muốn giữ quan hệ làm ăn với Lãnh gia ta, sau mới biết được hắn chỉ muốn nghe ngóng tình hình của Sương Nhi. Sương Nhi thân thể không tốt, gặp được một người nhiệt tình như vậy là phúc Sương Nhi tu được từ tám đời, Lãnh gia ta đâu có tư cách ghét bỏ Huy nhi.”
Tiền lão gia tử nghiêm mặt nói: “Không phải vấn đề ghét bỏ hay không, chủ yếu vẫn là tâm ý của hài tử, không biết Lãnh tiểu thư…”
Lãnh viên ngoại lộ ra tươi cười: “Mấy ngày trước nương của nàng có đề cập qua để dò xem ý tứ, nàng cũng nguyện ý, bằng không ta cũng sẽ không ngồi ở đây trò chuyện vui vẻ với Tiền lão.”
Lúc trước Lãnh gia bọn họ bị mỡ heo che mắt nên mới muốn tìm một tú tài về làm nữ tế, nhưng qua mấy năm nay đã dần hiểu rõ quyền thế chính là củ khoai nóng phỏng tay, mấu chốt là người một nhà phải vui vẻ, chỉ cần nữ nhi thích thì đối phương có là dạng người gì Lãnh gia bọn họ cũng bằng lòng nhận, huống chi Tiền Huy cũng không phải người kém cỏi.
Trình Loan Loan cũng vui vẻ theo: “Đến lúc đó hai nhà Tiền Lãnh mời tiệc rượu thì nhất định phải gửi thiệp cho ta, nếu ta có thời gian thì chắc chắn sẽ đến uống chén rượu mừng.”
Tiền lão gia tử cười to, Lãnh viên ngoại cũng cười rộ lên, tay giơ chén rượu lên chạm cốc.
Đúng lúc này ngoài cửa tửu lâu truyền đến tiếng tranh chấp.
Trình Loan Loan nhăn mày quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nam tử trung niên ăn vận vô cùng tôn quý đang đứng ở cửa, có một đoàn tùy tùng đi theo phía sau.
Nam tử kia tát chưởng quỹ một cái, lạnh lùng nói: “Mau đi an bài nhã gian, bằng không ta đây lật hết bàn của các ngươi.”
Chưởng quỹ đứng phía sau nơm nớp lo sợ nói: “Đại Hà Yến yêu cầu đặt trước một tháng hoặc là có thẻ vàng thì mới được vào nhã gian, vị khách quan này không đặt trước cũng không sao, chúng ta có thể châm chước để các vị ngồi ở đại đường dùng cơm…”
“Làm càn!” Tùy tùng phía sau nam tử tiến lên, hung ác quát: “Biết đây là ai không, dám vô lễ như thế!”
Chưởng quỹ kia bị dọa đến mức rụt cổ, kinh doanh bao nhiêu năm nay không phải chưa từng gặp qua quý nhân, nhưng chưa từng thấy khách nhân nào lại có khí thế ngang ngược như vậy.
Hắn cũng nghĩ sẽ nhường một chút nhưng trong sảnh lớn nhiều người đang nhìn như vậy, nếu hắn vì người này mà phá lệ thì khách nhân khác sau này cũng sẽ dùng cách tương tự để vào nhã gian, Đại Hà Yến của hắn cũng không hoạt động được nữa,
Đúng lúc này thì một âm thanh trong trẻo vang lên: “Vị khách quan này cũng thật là nóng giận, uống chút trà hạ hỏa đi.”
Trình Loan Loan cầm một ly trà trong tay, đưa vào tay nam tử trung niên: “Ta là chủ nhân của Đại Hà Yến, vị khách quan này có yêu cầu gì thì cứ nói với ta.”
Nàng vừa dứt lời thì chưởng quỹ lập tức ngẩng đầu.
Chủ nhân của Đại Hà Yến, vậy chẳng phải là… Tuệ Cung nhân!
Trời ơi, Tuệ Cung nhân tới tửu lâu của hắn dùng cơm mà hắn lại không biết.
Có lẽ là thấy nam tử kia đang bị áp đảo nên chưởng quỹ vội vàng đi ra, cung cung kính kính hành lễ: “Tiểu nhân gặp qua Tuệ Cung nhân, thỉnh an Tuệ Cung nhân!”