Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mơ mơ hồ hồ trôi qua một đêm, ngày hôm sau đã là hai mươi ba tháng chạp.
Kinh thành đón tết ông Táo vào hôm nay, sau khi tuyết dừng, trên đường phố náo nhiệt hẳn lên, có vài phần không khí của năm mới.
Đồng thời, trên phố cũng xuất hiện một số tin đồn.
“Nghe nói gì chưa, bản đồ kho báu trăm năm trước của Tạ gia được người ta phát hiện rồi.”
“Gì gì gì? Bản đồ kho báu? Kho báu gì?”
“Tạ gia các ngươi đều biết chứ, thế gia thịnh vượng trăm năm trước, có ba đời hoàng hậu, tiền tài của Tạ gia vượt xa quốc khố, bởi vì phong thế quá lớn, bị hoàng đế kiêng dè, lấy một tội danh không có căn cứ tịch thu Tạ gia, nghe nói sau khi người tịch thu nhà vào Tạ gia lại không tìm được một xu nào, cũng không tìm được một hạt gạo…Khi đó có người nói gia chủ Tạ gia đã tính được tai họa của Tạ gia, sớm đã giấu kim ngân tài bảo, còn vẽ bản đồ kho báu lưu lại cho hậu nhân Tạ gia.”
“Khi đó không phải Tạ gia bị xử trảm cả nhà sao, nào còn có hậu nhân?”
“Cho nên bản đồ kho báuđó bị người ngoài lấy được, chẳng qua năm đó quá nhiều người dòm ngó Tạ gia cho nên người lấy bản đồ kho báu cũng không dám đi tìm bảo vật, chuyện này dần dần không còn ai nhắc tới nữa.”
“Nghe nói là tối hôm qua một tên ăn mày phát hiện bức bản đồ trong khe tường của một ngôi miếu đổ nát, bởi vì không biết nên đã bán cho các chủ của Đa Bảo Các với giá mười văn tiền, các chủ đó là người phương nam, không biết chuyện của Tạ gia, chỉ cảm thấy bản đồ kho báu này rất thú vị, thế là bảo người sao chép hơn mười bản bán ra, rất nhiều người cảm thấy thú vị mua về mới phát hiện điểm chung của bản đồ kho báu lại là nơi ở tổ tự Tạ gia trăm năm trước.”
“…”
Tin tức này truyền đến tai Trình Loan Loan.
Nàng bảo Trình Ất ra ngoài mua bản đồ kho báu về, ba lượng bạc đã mua về một bức vẽ, bức vẽ này rất ngoằn ngoèo, trông vô cùng thần bí.
Chuyện mới thương định xong tối qua, sáng nay đã vẽ xong bản đồ kho báu, còn truyền khắp cả kinh thành, đây chính là năng lực của hoàng đế.
Nàng từng tới núi phía Tây của Lâm Khê hai lần, cũng coi như khá quen thuộc, nhưng chỉ xem bức vẽ, vẫn khó nhìn ra đây là núi phía Tây Lâm Khê, có thể thấy người vẽ đã bỏ không ít công phu.
“Nương, chúng ta cũng đi tìm bảo vật đi.” Triệu Tứ Đản hiếm khi nghỉ ngơi một ngày, hai mắt sáng long lanh nói: “Trên sách có viết về Tạ gia, Tạ gia ngoài giàu có, còn có rất nhiều tài tử văn nhân, sau khi Tạ gia bị tịch thu nhà cửa, tranh vẽ thơ ca của người Tạ gia cũng mất hết, nếu có thể lấy được những thứ này thì tốt biết bao.”
Trình Loan Loan đang muốn lên tiếng, đột nhiên nhạy cảm phát giác được một thân ảnh lướt qua ở cửa noãn phòng.
Nàng cong môi cười: “Được thôi, đợi ăn sáng rồi chúng ta dựa theo bản đồ kho báu đi tìm bảo vật, nhưng ta vừa mới nghiên cứu bản đồ kho báu một chút, phát hiện lộ tuyến này hơi quen, tựa như là Lâm Khê ở ngoại ô kinh thành, nơi này ta đã đến hai lần rồi, đâu có bảo vật gì, đây chắc chắn là thứ do các chủ của Đa Bảo Các họa ra để gạt lão bách tính.”
Triệu Tứ Đản nói: “Nương không đặc biệt đi tìm bảo vật, đương nhiên không phát hiện dị thường gì, chúng ta cứ coi như là đi chơi đi.”
“Cũng được.” Trình Loan Loan gật đầu: “Lần trước khi ta và Nguyễn tiểu thư lạc đường đã vào một sơn động, khi đó chúng ta còn nói đùa trong sơn động có mật thất gì không, lần này dẫn thêm vài người hiểu biết về mặt này đến sơn động tìm thử, nếu thật sự có mật thất, vậy chúng ta hời to rồi.”
Nàng và Tứ Đản tùy ý nói chuyện, chẳng mấy chốc, Tề bà tử đã tới bẩm báo: “Lão Lưu nói đến Duyệt Lãm Các tuần tra, đi rất vội…”
Trình Loan Loan cười nhẹ.
Có lão Lưu thông báo tin tức, thời gian tiền thái tử động thủ e là sẽ sớm hơn vài ngày.
Chuyện này, sợ nhất đêm dài lắm mộng, tạo phản sớm, giải quyết sớm.

Advertisement
';
Advertisement