Chuyện bản đồ kho báu xôn xao cả kinh thành, dĩ nhiên cũng truyền tới Hạ gia.
Gương mặt của Hạ Lăng tái xanh tới cực điểm: “Tại sao lại ầm ĩ ra chuyện bản đồ kho báu của Tạ gia vào lúc này, đám điêu dân này thế mà cũng tin?”
“Mặc kệ tin hay không, đều có rất nhiều lão bách tính hẹn nhau đến Lâm Khê rồi.” Tham mưu lên tiếng nói: “Sơn động ở núi phía Tây đang giấu tất cả binh khí chế tạo riêng, nếu bị phát hiện, e là…”
“Sơn động có mật thất cơ quan, sẽ không có ai phát hiện.” Hạ Lăng lạnh giọng nói: “Chỉ là thái tử đã định rằm tháng giêng ra tay vào tiết hoa đăng, trước đó, phải vận chuyển tất cả binh khí xuống núi, phân phát tới tay mỗi người…Nếu trên núi luôn có lão bách tính, rất ảnh hưởng đến chúng ta làm đại sự.”
Tham mưu ngẩng đầu lên, làm ra động tác cắt cổ, trong mắt ngập tràn tàn nhẫn.
Vào lúc này, người dưới trướng gõ cửa vào bẩm báo: “Lão Lưu trong viện Tuệ Thục nhân truyền tin tới, mời đại thiếu gia xem.”
Hắn hai tay dâng một tờ giấy nhỏ lên.
Hạ Lăng mở tờ giấy ra, sắc mặt lập tức sầm lại: “Phụ nhân này, biết phá hỏng đại sự của ta nhất, ta hận không thể rút gân xương của nàng ta, uống m.á.u của nàng ta, khiến nàng ta vĩnh thế không được siêu sinh!”
Tham mưu vội vàng nhận tờ giấy đọc: “Hôm nay Tuệ Thục nhân sẽ dẫn người đến sơn động tìm mật thất, hơn nữa là dẫn người hiểu biết cơ quan khí giới tới, nếu thật sự như vậy, binh khí trong mật thất sẽ không giữ được nữa.”
“Tối nay phải mang tất cả binh khí ra.” Hạ Lăng nghiến răng: “Còn nữa, thông báo cho thái tử điện hạ, e là không đợi được tới rằm mới động thủ, phải nhanh nhất có thể.”
Bởi vì chuyện của bản đồ kho báu, núi phía Tây Lâm Khê chắc chắn sẽ có rất nhiều lão bách tính tham tiền, muốn chuyển dịch binh khí thì phải g.i.ế.c những người chướng mắt này.
Mà Lâm Khê vô cớ có nhiều người c.h.ế.t như vậy, quan phủ nhất định sẽ phái người tới điều tra kỹ, rất dễ tra tới Hạ gia.
Để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, phải khởi binh sớm nhất, hoàn thành đại sự trước khi triều đình phản ứng lại.
Tham mưu gật đầu, lập tức đi làm.
Hắn vừa đi, cửa thư phòng liền có một nữ tử đi vào, chính là đại thiếu phu nhân Hạ gia – La Kỳ.
Trong tay nàng đang bưng canh, dịu dàng nói: “Tướng công, chàng đã ở thư phòng cả buổi rồi, chắc đã đói rồi nhỉ, uống chút canh lót dạ trước.”
Ánh mắt của Hạ Lăng rơi lên người nàng, nhàn nhạt nói: “Sắp tết rồi, những chuyện nghênh đón đưa tiễn trong Hạ gia đều do nàng làm, vất vả cho nàng rồi.”
La Kỳ đưa canh tới tay hắn: “Đây là việc trong bổn phận của ta, đâu thể nói là vất vả.”
Hạ Lăng uống canh, ngừng một lúc mới nói: “Khi tết đến, Hạ Tiêu sẽ về chứ?”
“Không về.” La Kỳ rũ mắt: “Nghe nương nói, hai hôm nữa Hạ Tiêu phải đến Ký Châu, hình như là hoàng thượng phân phó hắn làm chuyện gì đó, năm sau mới có thể về.”
Cánh môi của Hạ Lăng xuất hiện nụ cười.
Lúc này rời kinh quả thực là trời giúp hắn ta.
Nơi đóng quân một cánh là Phiêu Kỵ đại tướng quân, cánh còn lại là Hạ Tiêu, đi một Hạ Tiêu, chỉ còn Phiêu Kỵ đại tướng quân, một lão tướng không đủ để sợ.
Hắn ta uống xong ngụm canh cuối cùng, đứng dậy muốn đi.
Hạ Hãn Hải đi vào, nhíu mày nói: “Dạo gần đây ngươi luôn vắng nhà, đang bận chuyện gì?”
“Mấy bằng hữu luân phiên mời uống rượu, không bận gì cả.” Hạ Lăng thuận miệng nói: “Tối nay phải chúc mừng sinh thần một người bằng hữu, buổi tối sẽ không về, không cần đợi ta.”
Hắn ta nói xong vội vã rời đi.
Vẻ mặt của La Kỳ cực kỳ phức tạp, nàng không biết trượng phu đang làm gì nhưng có thể chắc chắn rằng tuyệt đối không phải ra ngoài uống rượu.
Hai năm trước, sau khi xảy ra chuyện mẹ chồng bị dị ứng tôm suýt chút mất mạng, giữa nàng và trượng phu dần xa cách, nàng sợ người trượng phu này, mà người trượng phu này cũng thiếu kiên nhẫn ứng phó nàng, dần dần, họ ngày càng khách sáo, giữa phu thê giống như hồ nước khô cạn, không nảy sinh bất cứ làn sóng nào.
Nàng thở dài một hơi, thu dọn bát canh rời đi.