Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lúc này sắc trời đã tối.
Trình Loan Loan và Triệu Tứ Đản không tới Lâm Khê, là vì có người tới Lâm Khê về nói trên núi có hổ lớn.
Đáng sợ như vậy, người tới Lâm Khê lần lượt chạy về, không dám tìm bảo vật nữa.
Dẫu sao thì có bảo vật hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn có hổ, lễ tết lỡ như thành bữa ăn trong mâm của hổ vậy thì quá lỗ rồi.
Trình Loan Loan tiếp tục theo dõi tình huống bên Hạ Lăng.
Tối hai mươi ba tháng chạp, Hạ Lăng dẫn người chuyển tất cả binh khí đi, không kinh động bất cứ bách tính nào.
Ngày hai mươi tư tháng chạp, Hạ Lăng gặp mặt tiền thái tử, cùng thương nghị đại sự.
Ngày hai mươi lăm tháng chạp, hai bên âm mưu chốt hạ thời gian hành sự, định vào đêm giao thừa, sớm hơn thời gian ban đầu nửa tháng.
Sau khi chốt ngày tạo phản, bên phía Hạ Lăng đã dừng lại, không truyền ra bất cứ tin tức gì nữa.
Ngày nào Trình Loan Loan cũng nghe lén Hạ Lăng và tham mưu của hắn nói chuyện, không chỉ biết tín hiệu mưu phản và thời gian cụ thể, còn biết có những đại thần nào tham gia vào chuyện này.
Nàng dùng hình thức suy đoán viết tin tức tương lai lên giấy, bảo lúc Trình Chiêu thượng triều mang cho hoàng đế giúp nàng.
Mặc kệ hoàng đế tin hay không, chuẩn bị trước cũng rất tốt.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, là ngày Trình Loan Loan và các tiểu binh ở nơi đóng quân hẹn nhau cùng đón tết.
Dưới trướng Triệu Tam Ngưu có một nghìn người, sáu bảy trăm người đều là hài tử xung quanh kinh thành, lễ tết đương nhiên sẽ về, còn có bốn trăm người không thể về nhà, mời hết toàn bộ tới đây ăn tết, chỉ có điều hôm đó chỉ có mười mấy người tới.
“Không phải trên núi Lâm Khê xuất hiện hổ sao, nghe nói không chỉ có một con, sợ hổ chạy xuống núi hại người, đại tướng quân bèn dẫn một phần người trong quân doanh lên núi bắt hổ rồi.” Triệu Tam Ngưu giải thích: “Còn có sư phụ phải tới Ký Châu làm việc, cũng dẫn một nghìn người đi cùng, năm nay mọi người bận thật.”
Trình Loan Loan gật đầu.
Đây là hoàng đế đang bày ván cờ, chính là để tiền thái tử buông lỏng cảnh giác, một lưới bắt trọn đám người đó.
Hi vọng cung yến tối mai tất cả đều thuận lợi.
Nàng tạm gác chuyện này xuống, cười khanh khách gọi mười mấy hài tử tới ăn tết: “Đừng gọi ta là Tuệ Thục nhân nữa, giống như Kim Bảo, gọi ta một tiếng thẩm, ngồi ngồi ngồi, có thể ăn rồi.”
“Cảm ơn thẩm!” Trương Kim Bảo ngồi xuống ghế: “Đây có lẽ là bữa cơm tất niên thịnh soạn nhất mà cháu từng thấy!”
Trên bàn tròn bày đầy các loại đồ ăn, ngoài mấy dĩa rau giòn thanh, còn lại đều là cá thịt, đám hài tử có mặt đứa nào cũng không ngừng nuốt nước bọt, đợi sau khi Triệu Tam Ngưu ăn, chúng mới bắt đầu động đũa, đứa nào cũng giống như sói hoang đói ba bốn ngày, chẳng mấy chốc đã tiêu diệt hơn phân nửa đồ ăn trên bàn.
“Ngon, quá ngon!”
“Cảm ơn thẩm đã chiêu đãi chúng cháu, sau này lên chiến trường, cháu nhất định sẽ báo đáp ân tình của bữa cơm này.”
“Nói giống như ngươi có cơ hội lên chiến trường vậy.”
“Lỡ như có cơ hội thì sao…”
Trình Loan Loan cười lắc đầu.
Bây giờ hoàng thành nằm trong nguy hiểm, nói không chừng đám tân binh này thật sự có thể cảm nhận nguy cơ và hung hiểm nơi tiền tuyến sớm hơn.
Phiêu Kỵ đại tướng quân sắp xếp những tiểu binh này cụ thể như thế nào, nàng không rõ, nhưng một phụ nhân như nàng cũng sẽ không nhúng tay quản chuyện quân doanh.
Chuyện nàng có thể làm chính là nhắc nhở đám hài tử này nhất định phải cẩn thận hành sự, bất cứ lúc nào cũng không thể sơ suất, hoang mang.
Rất nhanh đã tới ba mươi tháng chạp, hôm nay là giao thừa, quan viên từ tam phẩm trở lên có thể mang theo gia quyến vào cung tham gia cung yến.
Trình Loan Loan là Thục nhân tam phẩm, dĩ nhiên phải đi, Triệu Tứ Đản cũng muốn đi để mở mang tầm mắt nhưng bị nàng từ chối, nàng dẫn Tề bà tử và Trình Ất ngồi xe ngựa tới hoàng cung.

Advertisement
';
Advertisement