Thôn quan tuyển cử 2
Tuệ An Nhân hỏi ý kiến của ông ấy trước đám đông, đây là đang nể mặt của ông ấy.
Ông ấy bước ra, chắp nay nói: “nương Đại Sơn nếu đã hỏi như vậy rồi, vậy thì ta phải mặt dày đề cử một chút nhi tử của ta, nhi tử ta không có ưu điểm gì, chỉ là cơ bắp khỏe mạnh, ngay thẳng chính trực, để người như vậy quản tiền, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót.”
Ông ấy vừa dứt lời, Trương Vô Lại bên cạnh liền mở miệng nói: “Từ tộc trưởng, nhi tử của ông ba mươi tuổi, nếu cùng quản sổ sách với Thiết Trụ thì không phải là bắt nạt Thiết Trụ nhà người ta nhỏ tuổi hơn sao, nên tìm một người tuổi không cách biệt nhiều, nhi tử Đại Cương của ta rất khá, mọi người nói có đúng không?”
Trương Đại Cương quả thực là một hài tử ngoan cả đời này trong thôn, nhưng ai lại để một hài tử như vậy là con của đôi vợ chồng này chứ, người trong thôn đều không dám khen tốt, không thì Trương Vô Lại sẽ được đà lấn tới.
Tiếp theo, lại có mấy người lần lượt giơ tay đề cử hoặc tự tiến cử, cuối cùng có tám người đứng ra.
“Số tiền này là tiền của toàn thể thôn dân chúng ta, vậy thì để toàn thể thôn dân quyết định giao cho ai quản lý.” Lý Chính mở miệng nói, “bây giờ, mọi người suy nghĩ trong thời gian mười số đếm, sau đó chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết.”
Tám người đứng trên bục đều là người mang họ hiếm, có một số người mà các thôn dân còn không quen mặt.
Nếu nói phải chọn một người trong số đó, vậy thì nhất định sẽ chọn người đáng tin cậy một chút, Trương Đại Cương cũng đáng tin, nhưng lại có cha nương không hề đáng tin, hoàn toàn không trong phạm vi cân nhắc.
Đám người do dự đi do dự lại, cuối cùng lại chỉ có nhi tử của Từ tộc trưởng Từ Côn là có thể chọn.
Thứ nhất, Từ gia có thể coi là gia tộc thứ hai trong thôn Đại Hà, Từ tộc trưởng lại cần thể diện nên theo lý mà nói sẽ không có ý đồ xấu gì.
Thứ hai, Từ Côn quả thực không tồi, con người thật thà lại chịu khó, không giống loại người sẽ ăn cắp tiền.
Người trong thôn chọn người, không nhìn tài năng chuyên nghiệp mà chủ yếu nhìn nhân phẩm, nhân phẩm không có vấn đề gì thì mọi người đều ủng hộ, thế là lúc giơ tay biểu quyết, tám mươi phần trăm người dân đều chọn Từ Côn.
Từ tộc trưởng cười đến híp cả mắt.
Từ gia bọn họ tham gia vào các sự vụ quan trọng trong thôn, sau này cũng coi như là có một chỗ đứng ở thôn Đại Hà.
Tiếp đến là dùng cách thức tương tự để bầu chọn ra chức vụ khác: người chuyên quản lý việc nông, người chuyên xử lý tranh chấp, người chuyên giải quyết nhu cầu cho lão nhân và hài tử, người chuyên quản lý sản nghiệp du lịch, đội trưởng đội hộ vệ, người quản lý học đường…
Những chức vụ này về cơ bản đều là để người khác họ đảm nhận, thậm chí trong số lưu dân cũng chọn ra một người đảm nhận chức vị không quan trọng lắm…
Bởi vì chuyện này, những thôn dân đã có cảm giác tham dự, một loại lực ngưng tụ trong vô thức càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau khi kết thúc tuyển cử, họ giơ tay biểu quyết lần nữa xem có mở rộng hội chợ hay không.
Bởi vì bán hoa bông vừa được một khoản thu nhập, lại thêm Lý Chính nhượng bộ vô điều kiện, lần biểu quyết này toàn bộ phiếu thông qua.
Lý chính vung bàn tay to lớn: “Được rồi, tan họp, vừa rồi người nào được tuyển cử ở lại để mở cuộc họp nhỏ!”
Lần này, tổng cộng có tám người được chọn, ngoại trừ công việc bản chức của mình ra, những chức vụ đảm nhiệm trong thôn còn có thể lĩnh thêm một phần lương do thôn phát.
“Nếu các người đã trở thành người quản lý trong thôn, vậy thì phải bỏ ra một phần sức lực vì sự phát triển trong thôn, ý kiến hôm nay mọi người đều nghe cả rồi, mỗi người trở về nghĩ ra một điều lệ.” Lý Chính nhìn đám người nói, “Còn nữa, việc mở rộng hội chợ, chuyện này không khó, tuyển thêm người là có thể mau chóng hoàn thành. Có một vấn đề là, hoa sen nhà nương Đại Sơn đều c.h.ế.t rồi, dần dần những người đến đây du ngoạn liền ít đi, mọi người nghĩ xem, có cách gì có thể thu hút người trong thành đến đây không?”
“Không phải vào thu rồi sao, hoa quế trên núi đều đã nở rộ, một mùi thơm lan tỏa, người trong thành chắc cũng thích chứ.”
“Còn có hoa cúc dại trải đầy khắp núi đồi, chỉ là đường không dễ đi, nếu không tiện sửa một con đường lên núi, rồi xây một cái đình.”
Trình Loan Loan cười nói: “Hoa cúc trong hoa viên của ta cũng đã nở rộ, các chủng các loại đều có, không thì mở hội thưởng cúc thế nào?”