Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chuyện này truyền từ đầu đường đến cuối ngõ, tự nhiên cũng truyền đến huyện nha huyện Phượng Hoàng.
Nha hoàn nơm nớp lo sợ đứng ở sau lưng Trịnh phu nhân, thấp giọng báo cáo: “Nô tỳ nghe ngóng, Bạch phu nhân huyện Bạch Vân, Phó phu nhân huyện Hà Khẩu. . . Còn có Lâm phu nhân, Cát phu nhân, đều nhận được thư mời. . .”
Thanh âm càng nói càng thấp, mấy chữ đằng sau bé không thể nghe.
Trịnh phu nhân bỗng nhiên quay đầu, hung hăng quăng cho nha đầu kia một bạt tai.
Nha hoàn đau gần chết, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cũng không dám lên tiếng.
“Hay cho một Tuệ An Nhân, đây rõ ràng là đối nghịch với Trịnh gia ta mà!”
Trịnh phu nhân đưa tay đập cái chén xuống đất.
Tất cả người từng đến thôn Đại Hà đều nhận được thư mời, lại duy chỉ có Trịnh gia bọn họ là không có, sợ người khác không biết Tuệ An Nhân và Trịnh gia bất hòa.
“Ngươi ở chỗ này nổi nóng cái gì?” Trịnh đại nhân từ cổng đi tới, sắc mặt rét run, “Nếu không phải ngươi ăn gan hùm mật báo tính kế Lâm gia đại tiểu thư thì Trịnh gia chúng ta vì sao lại có tai họa này?”
“Ta còn không phải là vì Trịnh gia à!” Trịnh phu nhân cắn răng, “Ngươi không có gia thế bối cảnh làm chỗ dựa, cả một đời cũng chỉ có thể là một Huyện lệnh, ta không thể để cho Phong Nhi đi con đường cũ của ngươi được! Chuyện rõ ràng có thể thành, đều do ả quả phụ kia, nàng ta phá hỏng chuyện tốt của nhà chúng ta hết lần này đến lần khác, nàng ta tưởng mình là Tuệ An Nhân là có thể ở vùng này muốn làm gì thì làm sao? !”
“Không sai, nàng chính là có thể muốn làm gì thì làm!” Trịnh Huyện lệnh nói rõ ràng từng chữ, “Tuệ An Nhân chính là lục phẩm, toàn bộ Hồ Châu đều phải cúi đầu trước Tri phủ đại nhân, ngươi một cái Huyện lệnh phu nhân nho nhỏ, ở đâu ra lá gan nói những lời cuồng ngôn vọng ngữ này? Ngươi có hơi sức nhìn chằm chằm Tuệ An Nhân thôn Đại Hà, còn không bằng phái thêm người đi hỏi thăm một chút tin tức của nhi tử đi!”
Trịnh phu nhân dừng lại: “Vài ngày trước sau khi thi Hương kết thúc, ta còn nhận được thư Phong Nhi gửi, tất cả thuận lợi, đã xảy ra chuyện gì ta không biết à?”
“Sau khi thi Hương kết thúc, học quan tỉnh thành thiết yến cho tất cả tú tài đến đây khảo thí, buổi yến hội này, Tuần phủ đại nhân cũng có mặt, có thể thấy được mức độ coi trọng của triều đình đối với văn nhân.” Trịnh đại nhân chậm rãi nói, “Nếu như được Tuần phủ đại nhân để mắt đến thì về sau sẽ rất có lợi, Phong Nhi từ trước đến nay luôn có tính toán, ngươi cũng có thể đoán được Phong Nhi nhất định sẽ nổi trội. . . Vào lúc thi Hương còn chưa dán thông báo đã gây ra náo động lớn, cây cao chịu gió lớn, hắn bị mấy đồng hương Hồ Châu nhắm vào, đối phương ăn nói có lý, Phong Nhi bất lực chống đỡ, bị Tuần phủ đại nhân không thích. . .”
Trịnh phu nhân không thể tin được: “Phong Nhi làm người hào phóng, kết giao rất rộng, làm sao bị người nhằm vào. . . Ta biết rồi, là Trình Chiêu, nhất định là Thẩm Chính và Trình Chiêu hợp mưu gây ra việc này, Thẩm Chính luôn ghen ghét Phong Nhi chúng ta, mà Trình Chiêu là vì báo mối thù bị thư viện Nam Phủ khai trừ lúc trước, nhất định là như vậy! Quá đáng, cả nhà này thật là quá đáng!”
“Trình Chiêu là án thủ thi viện, lần này thi Hương tất nhiên cũng đứng hàng đầu, hắn có cần phải nhắm vào đồng hương không, về phần Thẩm Chính, hài tử kia cũng sẽ không làm chuyện như vậy.” Trịnh đại nhân âm thanh lạnh lùng nói, “Là những người Lục Thần ngày xưa luôn thân thiết với Phong Nhi ở ngay trước mặt Tuần phủ đại nhân chỉ trích Phong Nhi lúc trước vô cớ hãm hại Trình Chiêu, vừa nói ra có rất nhiều người làm chứng, Phong Nhi bất lực giải thích, thiếu chút liền. . . Cũng may hài tử Trình Chiêu kia lòng dạ rộng lượng, ở trước mặt Tuần phủ đại nhân bày tỏ hắn và Phong Nhi chính là đồng môn, chính là tri kỷ, bày tỏ chuyện ban đầu chính là hiểu lầm, lúc này mới khiến Tuần phủ đại nhân bỏ qua việc này!”
Nói đến đây, Trịnh đại nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm chính thê của mình, “Ngươi vì tâm tư của bản thân ghen ghét Tuệ An Nhân, mà chất nhi của Tuệ An Nhân lại đã cứu chúng ta Phong Nhi một lần, nếu ngươi còn dám nhục mạ Tuệ An Nhân, hoặc là ở không đi gây sự thì đừng trách ta viết hưu thư bỏ ngươi!”
Nói xong, hắn vung tay liền đi.
Trịnh phu nhân mặt mũi tràn đầy chấn kinh, vô lực ngã ngồi trên ghế.

Advertisement
';
Advertisement