Mùng một tháng mười, cuối thu không khí thoáng đãng.
Đây là thời điểm có thời tiết đẹp nhất trong năm, có mặt trời nhưng lại không nóng, có gió thổi nhưng lại không lạnh, rất thích hợp để du lịch.
Sau khi hừng đông ló dạng, lục tục có người vào thôn, lần này mời gần hai trăm người, có văn nhân thư sinh, có quan lại quyền quý, có thương nhân bách tính. . . Chỉ cần là người đã từng đến thôn Đại Hà tiêu tiền, bất luận thân phận cao thấp, lần này đều được mời, nhưng mà Thẩm đại nhân Phó đại nhân ngày ngày bận rộn nên không đến đây.
Người thôn Đại Hà cũng đã sớm có kinh nghiệm tiếp đãi du khách, năng lực tiếp đãi trong thôn cũng tăng lên.
Sau khi du khách vào thôn, xe ngựa sẽ được Triệu Đạt dắt đi chăm sóc, Triệu Thiết Trụ dẫn mọi người đến vườn hoa trước.
Hoa viên này được xây sửa vào mùa xuân, xây bức tường thật cao, trên tường rào mọc đầy các loài hoa thân leo, bên trong cụ thể bộ dáng gì, trong thôn không có nhiều người rõ ràng, người ngoài thì càng không rõ ràng.
Bước vào cửa vườn hoa, tràn đầy cúc dại được chuyển từ trên núi xuống, từng đóa tiểu cúc màu vàng hoặc màu trắng chập chờn trong gió, nhiệt tình nghênh đón mỗi một vị du khách đến đây.
Lâm phu nhân nhịn không được tán thưởng: “Hoa cúc này thật là đẹp.”
Phó phu nhân gật đầu: “Đóa hoa tuy nhỏ, nhưng tụ lại thành một vùng vô cùng xinh đẹp, nhìn thôi cũng làm người ta vui sướng.”
Bọn họ đã nói như vậy, xung quanh một vài thương phụ lập tức phụ họa theo.
“Cũng chỉ là cúc dại thôi.” Cát phu nhân không mặn không nhạt nói, “Tuệ An Nhân gióng trống khua chiêng mời nhiều người như vậy đến thưởng cúc, ta còn tưởng rằng là cúc trong lục mẫu đơn, hoặc là thập trượng thùy liêm. . .”
Hôm nay nàng ta vốn không muốn đến, nhưng trượng phu nói lần trước nàng ta đã đắc tội Tuệ An Nhân, lần này nhất định phải đến đây lấy lòng, nàng ta đành tới.
Nhưng từ xa như vậy chạy đến lại bảo nàng ta nhìn đám hoa cúc dại đầy khắp núi đồi này, trong nội tâm nàng ta có chút không thoải mái.
“Thâm thu bích dã manh tân cúc, mặc mặc dương hoa hướng tịch ngung. Trận trận phương hinh trầm nhập thổ, phiên phiên tước điểu tấu trúc vu.”
Bên cạnh một đám văn nhân đột nhiên bắt đầu ngâm thơ về đám cúc dại này.
Lâm phu nhân tán thưởng: “Thơ hay.”
Nói xong, nàng còn nhìn Cát phu nhân một chút.
Nàng không quen biết Cát phu nhân, nhưng mà lần trước chuyện Cát phu nhân đến thôn Đại Hà mạnh mẽ bắt cá chép, nàng đã nghe nói qua.
Trịnh phu nhân lần này không được mời, rất rõ ràng là đắc tội Tuệ An Nhân, nếu như Cát phu nhân lại không yên tĩnh một chút, để Tuệ An Nhân không thích, chức quan của Cát đại nhân sợ là đến c.h.ế.t cũng không thể tăng nửa cấp nữa.
Lúc một đoàn người đứng ở cổng thưởng cúc dại, Trình Loan Loan từ trong vườn hoa đi ra.
Nàng cười khanh khách nói: “Có khách từ phương xa đến, không có đón tiếp từ xa, còn xin các vị thứ tội, các vị phu nhân tiểu thư, thiếu gia công tử, các chưởng quỹ, mau chóng mời vào bên trong.”
Mọi người lúc này mới đi vào trong.
Đi vào là một con đường mòn rộng rãi, hai bên đường trồng rất nhiều cây, dưới cây hẳn là trồng hoa, nhưng mà mùa thu hoa đã tàn hết rồi.
Lại đi vào sâu bên trong, có thể nhìn thấy một cánh đồng hoa cao ngang gối, nhưng mà hoa chưa nở nên nhìn không ra là cái gì.
Trình Loan Loan giới thiệu: “Nơi này trồng hoa nhài, năm nay chưa nở hoa, sang năm hẳn là có thể đến thưởng hoa nhài.”
Ngón tay của nàng chỉ, “Bên kia trồng hoa mai, chuyển từ nơi khác tới, tỉ lệ sống sót không tệ, tháng chạp năm nay hẳn là sẽ nở hoa, hoan nghênh mọi người đến thôn Đại Hà thưởng tuyết thưởng mai.”
Mạnh thị cũng được mời đi lên trước, nàng ta đi thẳng đến bên cạnh Trình Loan Loan, thở dài nói: “Lần trước nghe nói Tuệ An Nhân trồng hoa mai, sau khi ta trở về cũng sai hạ nhân mua thật nhiều cây mai, hai mươi cây lận, tất cả đều trồng c.h.ế.t hết rồi.”
“Thôn Đại Hà khí hậu tốt là thứ nhất, thứ hai là đại tỷ của ta rất am hiểu phương diện này.” Trình Loan Loan cười nói, “Chờ đến bên trong, các ngươi liền biết đại tỷ của ta rốt cuộc biết trồng hoa đến cỡ nào.”